Chương 364: Huấn luyện đột kích (1)
Chương 364: Huấn luyện đột kích (1)Chương 364: Huấn luyện đột kích (1)
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đứng bên cạnh hơi nghiêng thân về phía trước, nhìn bé gật đầu.
Triệu Cẩn nói: "Em đem ài lang' hát thành 'ba mẹ ˆ"
"Vậy sao." Tiểu Du nói: "Vậy chúng ta hát lại."
Dứt lời cầm lấy cây sáo trước ngực, phòng má thổi một cái nói: "Yên lặng một chút, chút ta hát lại, nếu là, sài lang tới."
"Lại nhiều thêm dấu , ” Tiểu Hắc Đản nhíu mi nhìn bé, có chút rèn sắt không thành thép nói: “Sao em luôn quên lời vậy?”
Tiểu Du biểu môi nói: "Anh cũng hát sai mà."
Tiểu Hắc Đản nghẹn họng, thẹn quá thành giận nói: "Anh mặc kệ em."
Tiểu Du không để ý đáp một tiếng sau đó hướng về phía cửa kêu lên: "Mẹ, mẹ -"
Tô Mai vẫy vẫy tay với bé và ba đứa trẻ còn lại, quay đầu nói với Triệu Khác bên cạnh: "Hát rất tốt nhưng chúng ta ở đây lại làm bọn nhỏ phân tâm, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi?"
Tháng mười hai, mặc dù phía nam không lạnh đến mức nước đóng thành băng như phương bắc nhưng một cơn gió thổi qua cũng làm người ta lạnh đến thấu xương, Triệu Khác nắm tay cô không nhúc nhích nói: "Không cần, chúng ta đứng ở đây để bọn nhỏ luyện tập thêm một một chút, một chút định lực cũng không có, ngày mai sao có thể lên đài."
Trâu Thu Mạn xoa xoa cổ họng, vừa muốn mở miệng nói chuyện trước mắt đột nhiên xuất hiện một chén trà mật ong đang bốc hơi nóng.
Theo cánh tay kia nhìn qua không ngờ lại đối diện một đôi mắt mang ý cười.
"Uống miếng nước." Chính ủy Tống cười nói: "Thấm giọng." "A - Triệu Khác." Tô Mai không dám tin nhìn chính ủy Tống trên đài nói: “Anh ấy sao hành động nhanh vậy? Hiện tại đã bắt đầu theo đuổi?"
"Cuối tuần này bọn họ sẽ kết hôn."
"Không, không phải chứ?" Tốc độ này!
"Kết hôn mà thôi, cần gì phải kéo dài thời gian?" Đối với đám người tùy thời tùy lúc đều phải chuẩn bị ra chiến trường như bọn họ, chỉ cần hợp ý nhất định phải tốc chiến tốc thắng, đời người ngắn ngủi cần gì phải bỏ qua nhau.
"Không phải bọn họ nên bồi dưỡng tình cảm một chút sao? Còn có tính cách, nếu như không ở cùng nhau một thời gian làm sao biết có hợp hay không, vạn nhất sống chung không tốt thì phải làm sao bây giờ?"
"Suy nghĩ và cách làm việc của chính ủy Tống chỉ cân anh ấy muốn, cho dù là dạng người gì anh ấy cũng giải quyết được." Triệu Khác lôi kéo Tô Mai đến phía sau Đại Bàn ngồi xuống nói: "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Hơn nữa anh ấy đã là một lão nam nhân thật vật quả mới nhìn trúng một người, còn không mau dụ dỗ con người ta kết hôn nuông chiều."
Hình dung của Triệu Khác khiến Tô Mai già dặn kinh nghiệm muốn bén lửa.
"Ăn hạt bí đỏ với quả nhãn khô." Đại Bàn đặt đồ ăn lên bàn hai người.
Tô Mai bốc lên một hạt bí đỏ nếm nếm, ngũ vị hương: "Cậu làm?”
"Ừ, hương vị thế nào?"
Tô Mai giơ ngón cái với anh ta.
Tiểu Trang đứng dậy cầm ly của hai người lên, giúp Triệu Khác và Tô Mai rót hai ly trà kỷ tử.
Tô Mai bưng lên uống một hớp, ngọt, có cho thêm mật.
"Nước còn nhiều không?" Tô Mai hỏi Tiểu Trang.
Tiểu Trang tiện tay đưa ấm trà trên bàn tới cho cô. Tô Mai mở nắp ấm nhìn, còn một nữa, sờ sờ một chút cũng không quá nóng, mang theo nước Tô Mai cầm theo hai cái ly sạch sẽ bước lên đài.
Bốn đứa trẻ trong nháy mắt đã vây cô vào giữa: "Dì Tô vừa rồi tụi con hát có tốt không?”
"Thím con phát âm không có vẫn đề chứ?"
"Mẹ xem Tiểu Du, cậu ấy luôn mắc lỗi."
"Mẹ, mẹ, con rất nhớ mẹ nha -"
Tô Mai đưa ly và ấm cho Triệu Cẩn, nhìn bé và Lâm Niệm Doanh cười nói: "Dì nghe hai đứa hát không có vấn đề gì, cứ giữ vững như hiện tại, ngày mai nhất định biểu hiện sẽ không kém."
Dứt lời, khom lưng ôm lấy Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du hôn mỗi đứa một cái nói: "Bảo bối hát rất tốt, nếu Tiểu Du cố gắng hát đúng hai câu thì càng hoàn mỹ."
"Con nhớ kỹ, mẹ để con hát cho mẹ nghe." Sau đó Tiểu Du mở miệng hát: "Nếu là sài lang tới, nghênh tiếp nó là ET-"
"Ba ba..." Tô Mai vỗ tay nói: "Tiểu Du giỏi quá!"
"Tiểu Hắc Đả cũng rất giỏi!" Tô Mai nói, sau đó nhận lấy ly nước Triệu Cẩn đưa tới đút cho mỗi bé một nữa.
Dư quang nơi khóe mắt Tô Mai nhìn thấy chính ủy Tống cầm theo cái ly đi xuống đài, vội vàng nhận lấy cái ly còn lại trong tay Triệu Cẩn và ấm nước trong tay Lâm Niệm Doanh, lần lượt ôm bọn nhỏ mỗi đứa một cái sau đó trở vê chỗ ngồi.
Bọn nhỏ ôm nhạc khí đứng ngay ngắn, tinh thần phấn chấn nhìn sang Trâu Thu Mạn.
Trâu Thu Mạn võ tay một cái nói: "Tiểu Du lần này đừng quên lời, chúng ta cố gắng hoàn thành trong một lần được không?"
"Được ạ!" Giọng Tiểu Du non nớt đáp. "Một con sông lớn cuộn sóng khoan, một ha ba hát!"
Lúc bọn họ đang luyện tập lại có vài người từ cửa đi vào ngồi xuống bàn nhỏ dưới đài.
Lần này Tiểu Du đã nhớ kỹ lời, một lần liên qua.