Chương 365: Huấn luyện đột kích (2)
Chương 365: Huấn luyện đột kích (2)Chương 365: Huấn luyện đột kích (2)
"Ya" Hoan hô một tiếng, Tiểu Du buông cây sáo trong tay ra, Tiểu Hắc Đản ôm cái trống cùng nhau chạy đến bên đài, hướng Tô Mai la lên: "Mẹ, nhanh ôm con một cái.
"Mẹ, con hát có hay không?”
Tô Mai một bên đỡ cái trống một bên nghênh đón hai bé.
Triệu Khác nắm chặt nhân hạt bí đỏ đã được bóc vỏ nhấc chân đuổi kịp.
"Cho mấy đứa." Triệu Khác đem nhân hạt bí đỏ trong tay cho bốn đứa bé, vươn tay ôm lấy Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du nói: 'Hiện tại trở về sao? Có muốn xem người khác biểu diễn hay không?"
Lúc này một đôi cha con lên đài, sau khi tự giới thiệu, người cha hai tay đặt bên thất lưng hạ trọng tâm dưới chân tạo thành tư thế trung bình tấn, tiểu cô nương nhấc chân đạp lên tay, mượn lực được người cha tung lên vai.
"Wow!" Tiểu Du kinh ngạc trợn tròn mắt.
"Bộp bộp...
Một tiếng võ tay vang lên.
Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản ở hội chùa từng xem múa lân so với màng biểu diễn vừa rồi còn tốt hơn, cho nên cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Kế tiếp lại có một vị bác sĩ lên đài, anh ta dùng kỹ thuật miệng biểu diễn một màn bách điểu gặp nhau, mô phỏng các loại thanh âm chim hót nghe rất vui tai.
Tiếp theo là Hoàng Hà hộp xướng.
Ca khúc vừa ra, Tô Mai phát hiện sắc mặt Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh không hẹn mà cùng suy sụp.
"Làm sao vậy?" Tô Mai buồn cười sờ sờ đầu hai bé: "Cảm thấy không bằng người ta?"
"Con cho rằng." Triệu Cẩn cắn cắn môi nói: "Bọn tập luyện lâu như vậy, đơn ca, hộp ca còn có kết hộp nhạc khí, cho dù không thể đạt hạng nhất ít nhất cũng phải lọt tóp ba..."
Kết quả ba tiết mục vừa ra thì đã có hai tiết mục vượt trội hơn bọn bé.
"Lúc các luyện tập, những người khác cũng không phải lười biếng. Nếu các con không tin." Tô Mai đưa ngón tay chỉ về phía vị bác sĩ biểu diễn kỹ thuật miệng kia nói: 'Các con đi hỏi chú đó xem, để luyện được kỹ thuật tốt như vậy chú ấy đã nỗ lực bao nhiêu?”
Triệu Cẩn do dự một chút, mang theo Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản đi qua bên đó.
Nửa giờ sau ba bé trở về, hai mắt phát sáng, mỗi đứa đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trong lòng Tô Mai đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, dự cảm đó rất nhanh đã trở thành sự thật.
Bọn nhỏ vừa trở về nhà đã nhờ Triệu Khác kéo dây điện lấp bóng đèn ngoài sân, đám trẻ đột nhiên muốn luyện tập suốt đêm.
Triệu Khác không phản đối ngược lại trong mắt còn có chút khen ngợi.
"Triệu Khác.' Tô Mai nhịn không được xoa cái trán: “Đừng nói anh thật sự kéo đèn cho bọn nhỏ? Tiếng sáo, đàng cầm kết hộp với tiếng trống của Tiểu Hắc Đản, tối nay mọi người nha định đừng nghĩ đi ngủ được."
Triệu Khác: "Anh mang bọn nhỏ đến dưới chân núi luyện tập."
Tô Mai trợn mắt: "Không lạnh sao?"
Chân núi gần con rạch, gió vừa thổi qua cộng thêm mùa đông khắc nghiệt nhất định đông chết người. "Không lạnh!" Tiểu Hắc Đản mang trống trên lưng dõng dạc nói: "Vì lý tưởng mà chiến đấu! Há có thể sợ khổ, sợ mệt, sợ lạnh!"
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đồng dạng cùng một bộ dáng nhiệt huyết sôi trào.
Tô Mai nghiêng đầu hỏi Triệu Khác: "Đây là kết quả dùng nửa giờ đổi lấy?"
Triệu Khác gật đầu cười: "Vị bác sĩ kia muốn cho người khác biết anh ta tập luyện có bao nhiêu cực khổ, cho nên trong lời nói luôn mang ý khiêu khích người khác, muốn kích động khát vọng thành công của người khác."
Vì sao nghe thế nào cũng giống mấy đầu sỏ bán hàng đa cấp vậy chứ.
"Anh biết vậy mà sao lúc em bảo bọn nhỏ qua đó cũng không cản em lại." Tô Mai tức giận đánh anh ta một cái.
"Đứa trẻ nào lớn lên mà không có đường vòng, em xem ai cũng từng có một khoảng thời gian tràn đầy nhiệt huyết, có cản cũng cản không được." Triệu Khác cười nói: 'Em và Tiểu Du ngủ trước đi, anh đi chơi cùng bọn nhỏ một chút."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay thật lười, haizz, chỉ có một chương.
Các thiên sứ nhỏ ngủ ngon.
Nghe thấy Triệu Khác đáp ứng, Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, cầm đèn pin vọt ra khỏi nhà.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh đi sát phía sau, rất nhanh trong hẻm nhỏ đã vang lên thanh âm ba đứa trẻ cười đùa.
Triệu Khác cười cười, xoay người cầm lấy rơm rạ cung củi khô, đi qua bên người Tô Mai nhẹ nhàn hôn lên môi cô một cái nói: "Em yên tâm, bọn nhỏ sẽ không bị lạnh."
Mạnh Hành vừa dọn tới ở cùng Đổng đội trưởng nghe được động tĩnh, mở cửa ra nhìn thấy bọn nhỏ đang hoan hô đi xuống núi và Triệu Khác ôm bó củi, cười hỏi: "Chơi cái gì vậy, làm tiệc nướng sao?" Gần đây lúc bọn họ đi làm về, thường nhìn thấy một nhóm người trẻ tuổi tụ lại với nhau, vì chưa tới giờ cơm mà lại đói bụng chịu không nổi cho nên tập họp ở chân núi, người này cầm khoai lang, người kia cầm khoai tây, bắp, đốt một đống lửa nướng ăn.
"Không phải, chỉ là cùng mấy đứa nhỏ đi luyện hát một chút."