[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 367 - Chương 367: Hoa Nhi Đồng (2)

Chương 367: Hoa nhi đồng (2) Chương 367: Hoa nhi đồng (2)Chương 367: Hoa nhi đồng (2)

Tiểu Hắc Đản miệng đầy thịt, hướng về phía miệng chén thổi thổi nhấp nhấp một miếng, ở cổ có vị ngọt cùng với mùi trứng gà: "Bác Mạnh, bác cho trứng vào trong sao?”

"Rượu đế hầm trứng, rất bổ." Mạnh Tử Hành cười nói: 'Như thế nào, ngon chứ?"

Tiểu Hắc Đản: "Có vị tanhI"

Triệu Cẩn nhấp một hớp, để chén xuống, rồi gặm xâu thịt.

Lâm Niệm Doanh ngược lại là uống xong ly rượu đế, một chút rượu ấm vào bụng, tứ chi cũng ấm áp.

Đoàn trưởng Đổng lột khoai cho bọn họ, Triệu Cẩn bỏ cây thăm bằng tre, xé lá cây ứng trước tay, lột cho Tiểu Hắc Đản một cái.

Lâm Niệm Doanh chọn hai xâu thịt ngon cho Tiểu Hắc Đản.

Đoàn trưởng Đổng nhìn anh em ba người, nhíu mày, quay đầu nói với Triệu Khác: "Dạy dỗ không tệ."

Khiêm tốn, lễ độ, không tham, không cướp, tuổi còn nhỏ nhưng đã biểu hiện ra những điều tốt.

Triệu Khác ngẩng đầu nhìn một chút: "là công lao của đồng chí Tô nhà chúng tôi."

Mạnh Tử Hành nghĩ đến mấy lần gặp dáng vẻ Tô Mai chơi đùa với những đứa trẻ, nhếch mép một cái.

Triệu Khác buông ly xuống, tiện tay ăn một xâu thịt nướng, khẽ cau mày, sau khi ăn hai ba miếng thịt, lấy một cái chân thỏ tự mình nướng, chốc lát đã nướng xong, anh cắn được hai miếng, lấy lá gói lại, nhét vào túi áo, hỏi ba đứa trẻ: "Ăn xong chưa?" Ăn thì đã ăn xong, chỉ là lúc này Đoàn trưởng Đổng đang kể cho ba đứa trẻ chuyện hồi xưa ông tham chiến ở vùng đông bắc, ba đứa trẻ đang nghe rất hăng Say.

"Cậu đi trước đi,' Mạnh Tử Hành nhìn anh phất phất tay: "Ba đứa trẻ thì chút nữa tôi đưa về."

Triệu Khác gật đầu một cái, lại lấy lá cây, bọc một củ khoai lang đỏ và hai củ khoai tây.

Tô Mai mơ màng đang muốn chìm vào giấc ngủ, đầu mũi liền ngửi thấy mùi thịt: "Triệu Khác?”

Từ khi tập những kỹ thuật đấm bốc do Tô Mai dạy cho, cũng kể cho anh chuyện huấn luyện lính kiểu đặc biệt của kiếp sau, anh đi bộ cũng rất yên lặng.

"Ừ.”" Triệu Khác mở đèn, lấy khoai tây, khoai lang đỏ đặt trên cái rương đầu giường, mở lá cây trong tay: "Anh nướng thịt, ăn đi."

Tô Mai ngồi dây, nhận lấy cây que bằng tre anh đưa tới: 'Ăn ngon."

“Còn có khoai lang và khoai tây nướng."

Tô Mai xiên thịt đút anh: "Các người không phải tập hát sao?"

"Đoàn trưởng Đổng cùng với Phó đoàn Mạnh trưởng rảnh rỗi không có gì làm, ở chân núi nổi lửa, làm thức ăn."

Tô Mai lắng tai nghe, phòng trong phòng ngoài cũng không nghe được động tính của đứa trẻ: "Bọn trẻ còn chưa trở lại sao?"

"Đúng vậy." Triệu Khác chờ Tô Mai ăn xong, lấy nước cho cô: "Em đi ngủ trước, để anh chờ cửa."

Tô Mai gật đầu một cái, để cho dị năng trên người bơi một vòng, tiêu hóa hết thức ăn, đắp chăn ngủ.

Triệu Khác sau khi rửa mặt, mấy đứa trẻ cũng chưa trở lại, anh ngồi bên bàn đọc xanh, vừa mới chuẩn bị tìm một quyển sách để đọc, liền lấy ra một bức tranh phác họa, ánh mắt rơi trên hình ảnh những đứa trẻ, không khỏi mỉm cười một tiếng.

Hôm sau, Triệu Khác tan làm về nhà, đưa cho Tô Mai một cái hộp.

"Cái gì?"

"Mở ra nhìn một chút."

Tô Mai mở ra nhìn một cái, là một máy chụp hình và một cuốn album mới tinh: "Anh mua?”

"Ừ" Triệu Khác nhìn xung quanh, nhà yên tĩnh, mấy đứa trẻ đều không ở đây: "Tiểu Cẩn bọn họ đi ăn sao?"

"Bốn giờ chiều sẽ để cho tụi nhỏ nấu cơm, nấu xong liền chạy đi."Tô Mai mở máy chụp hình ra xem một chút, còn rất tốt: "Tiên đâu anh có?"

Triệu Khác lấy ra một phong thư đưa cho cô: "Anh dùng một ngàn."

Tô Mai đặt máy chụp hình xuống, nghi ngờ nhìn lấy một cái, tất cả đều là tiền, chừng bốn ngàn: "Mẹ gửi?"

"Không phải." Triệu Khác nắm lấy đuôi tóc của cô vòng qua tây: "Cố Sâm cho, phần thưởng máy bay không người lại, anh ấy gửi tới toàn bộ."

Tô Mai kinh ngạc nhướng mày: "Không sợ người khác kiểm tra tài khoản của anh ấy sao?"

"Yên tâm đi." Triệu Khác nói: "Khoản tiền này, trong lúc gửi tới, không biết qua tay bao nhiêu người, quẹo mấy khúc quẹo. Nếu có người muốn tra, cũng không tra được."

"Vậy thì được."

Nửa tháng sau, Tần Thục Mai cùng Dụ Lan nhận được một bao cá thạc lớn do Tô Mai gửi tới. Lúc đó, Tân Thục Mai đã nằm liệt trên giường hơn một tháng, mỗi ngày đều dùng thuốc giảm đau.

"Mau mau, tiểu Mai viết thư cho tôi."

Triệu nho sinh mở bọc ra, cầm lấy phong thư đưa cho cô: "Lão Nhị cũng gửi thư tới."

"Sao." Trân Thục Mai thờ ơ đáp, đưa phong thư ra trước ánh nắng ngoài của sổ nhìn một chút: "Sờ giống như hình, Tiểu Mai chụp hình mấy đứa trẻ?"

Vừa nói vừa cẩn thận mở phong thư ra, lấy đồ vật bên trong ra: 'Ha, thật đúng là hình chụp. Ai da Lão Triệu, anh xem tấm này, mấy đứa bé tham gia buổi biểu diễn, còn nhận giải..."

Triệu nho sinh liếc nhìn: "Giải khuyến khích. Tiểu Chương tham gia kì thi toán học lần này, lão Nhị viết thư nói được giải nhất."

"A." Tần Thục Mai gật đầu một cái, tiếp tục xem hình: "Cái này là em bé, bữa tiệc làm không tệ. Di, trên tường còn dán chữ hỷ, bọn họ còn cho người ta tới biểu diễn, ha ha. . Cậu nhìn Tiểu Hắc Đản, trời ơi, coi nó ăn bận, ha ha... Cười chết tôi, không được, tôi đau bụng, ha ha..."
Bình Luận (0)
Comment