Chương 368: Quân Đồng Tử (1)
Chương 368: Quân Đồng Tử (1)Chương 368: Quân Đồng Tử (1)
Hình trắng đen, vì có thể gợi tưởng đến cảnh tượng ngày đó, Tô Mai còn bổ sung một bản vẽ.
Tần Thục Mai mở ra, trực tiếp đặt lên đầu giường.
Hai đứa trẻ mặc đồ xanh, cùng với hai đứa bé phụ dâu, mang hoa, Tiểu Du khá tốt, mập mạp trắng trẻo, rất đáng yêu, Tiểu Hắc Đản... Bên mép có một nốt ruồi, đó chính là lối ăn mặc tiêu chuẩn của bà mai, hoàn toàn có thể theo đuổi nghề này.
Phần lớn nhóm vợ quân nhân thứ hai đều đến từ nông thôn, đi cùng với các cô còn có những đứa bé, ở dưới quê, hoặc là chúng chưa từng được đi học, hoặc là cơ sở ở đó quá kém không theo kịp tốc độ phát triển, thế cho nên Thái Giai Vị chỉ có thể kéo dài học kỳ này mãi, thẳng cho đến mười tám tháng chạp mới có thể nghỉ được.
"Mẹ, mẹ, ha ha... Tụi con được nghỉ rồi. A, nghỉ rồi -" Tiểu Hắc Đản sung sướng chạy một mạch từ dưới núi, vừa vào sân đã cởi cặp sách xuống rồi ném lên không trung.
Sách vở, bài tập, bút viết bay từ trong ra, hai quyển sách sắp rách bay lả tả trong sân rồi rơi đầy xuống đất, hộp bút thì rớt thẳng xuống gạch xanh dọc đường đi khiến vỏ ngoài bị lõm vào một lỗ.
Triệu Khác đi ra khỏi nhà rồi vội vã rẽ qua hành lang tiếp theo, hai tay chống nạnh, trâm giọng quát: "Nhặt lên!"
Tiểu Hắc Đản bị quát đột ngột nên sợ hết hồn, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.
"Chú Triệu." Tiểu Hắc Đản nhanh chóng phản ứng, vừa khom người nhặt đồ vừa cười nói: "Sao hôm nay chú lại vê sớm thế này vậy ạ?"
Triệu Khác không lên tiếng mà chỉ lắng lặng nhìn cậu bé. Nụ cười trên mặt Tiểu Hắc Đản dần dần không kìm chế được.
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Du cũng đã đuổi kịp vào nhà, cả ba chỉ cảm thấy trong sân yên tĩnh đến đáng sợ, vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt nghiêm khắc của Triệu Khác, cả ba dừng chạy, nụ cười trên mặt cũng khựng lại.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh lẳng lặng tiến tới giúp Tiểu Hắc Đản nhặt đồ, vừa nhặt, Triệu Cẩn vừa thấp giọng hỏi Tiểu Hắc Đản: "Sao vậy?"
Bình thường bọn họ cũng không phải không nghịch ngợm, chuyện quá đáng hơn ném cặp sách cũng đã từng làm nhưng vẫn chưa thấy dì Tô và cha nổi giận.
"Không thấy mẹ đâu cả." Tiểu Hắc Đản nhỏ giọng trả lời: "Có phải là gây lộn với mẹ rồi trút giận lên đứa con trai là em không?”
Nói xong, không đợi Triệu Cẩn trả lời, Tiểu Hắc Đản đã tự cười trước: "Em đoán mò thôi."
Sống chung hơn nửa năm, chú Triệu vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, sao bây giờ lại thế này? Tiểu Hắc Đản lặng lẽ xích lại gần Triệu Cẩn, mượn cái đầu của cậu bé để †ò mò nhìn sang phía Triệu Khác.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Triệu Khác chuẩn như ưng, Tiểu Hắc Đản khẽ tránh né theo bản năng, sau đó lại nhìn lại, chậm rãi nở một nụ cười rực rỡ: "Chú Triệu, mẹ con đâu rồi ạ?"
Sắc mặt Triệu Khác dần hòa hoãn nhưng vẫn không lên tiếng.
Tiểu Du không thích bầu không khí như vậy, cậu khẽ dịch chân nhỏ, từ từ lùi về cạnh cửa rồi nhanh chóng xoay người bò qua ngưỡng cửa, bởi vì mặc quá nhiều đó, toàn thân cậu bé lắc lư như một quả bóng lông chạy sang nhà họ Vương đối diện: "Bà ơi, Tiểu Du khát."
Triệu Khác nhếch mép, quay đầu nhìn vào mắt của Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh, trong đó có một tia thất vọng không thể nhận ra.
Tô Mai vừa trở vê từ nhà Trân Thanh Miêu với một chiếc áo bông mới may thật dày, vừa vào cửa cô đã nhíu mày, bầu không khí không đúng lắm. Bình thường trong sân hay nhà vẫn luôn ồn ào tiếng bọn trẻ, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?!
Cô lắng lặng quét mắt qua Triệu Khác đang ngồi uống trà đọc sách ở gian nhà chính rồi chuyển qua ba đứa nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn ở phía đông phòng để làm bài tập, miệng Tô Mai giật giật, cô ôm áo bông đi thẳng vào gian nhà chính: "Sao hôm nay trung đoàn trưởng Triệu lại tan làm sớm thế này?"
Triệu Khác đặt quyển sách địa lý tiện tay cầm xuống rồi đứng dậy nhận lấy áo bông trong ngực cô, vừa đi về phòng ngủ vừa nói: "Để ở đâu?"
"Để trên giường trước đi, ăn cơm chiều xong rồi em xếp lại sau." Tô Mai cầm lấy nửa ly trà còn lại của anh lên rồi từ từ uống: "Bọn Tiểu Cẩn chọc gì tới anh à? Còn Tiểu Du đâu rồi?"
"Tiểu Du đi sang nhà bác Vương rồi." Triệu Khác đặt áo bông xuống rồi đi ra nói: "Tiểu Mai, nói với em một chuyện."
"Ừ, anh nói đi." Tô Mai ực một cái hết trà trong ly, cô nhấc phích nước nóng lên rồi tự rót cho mình thêm một ly nữa.
"Tháng trước, anh đã tham khảo hạng mục huấn luyện lính đặc chủng mà em nói với anh, theo đó viết một kế hoạch huấn luyện lính trinh sát trong 59 năm. Sau khi tư lệnh Giang xem qua bản kế hoạch ấy, ông ấy vô cùng hài lòng. Vì để giúp chúng ta có thêm một ít vật tư, vũ khí và vài sân huấn luyện đặc biệt, ông ấy đã nộp bản kế hoạch này cùng với bản báo cáo cuối năm lên trên.