[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369: Quân Đồng Tử (2)

Chương 369: Quân Đồng Tử (2) Chương 369: Quân Đồng Tử (2)Chương 369: Quân Đồng Tử (2)

Sau khi phía trên xem xong, họ muốn điều anh vào thủ đô, muốn anh thành lập một đội đặc nhiệm theo như kế hoạch đã viết." Triệu Khác bình tĩnh nói: 'Anh đã từ chối."

Tô Mai xoay cái ly trong tay, sau khi suy nghĩ một lát, cô hỏi: "Vì em sao?"

Cô đã sống bừa bãi suốt nửa năm nay, tâm huyết và sự kiêu ngạo ở trong xương không chỉ bị giấu đi mà còn ngày càng lộ ra dưới sự cưng chiều của Triệu Khác.

Ở khe núi yên bình thế này, một khi vợ của người thành lập đội đặc nhiệm chuyển vào thủ đô, cô ấy cũng sẽ được người ta chú ý hỏi han nhiều không kể xiết.

Lúc đó, cô sẽ không lúc nào không sống dưới ánh mắt của người khác, hoặc là phải gỡ bỏ toàn bộ gai nhọn trên người mình, thu mình lại, hoặc là sẽ quyết định để lộ bản chất thật của mình trong điều kiện thích hợp.

Triệu Khác đưa tay mơn trớn gò má cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Không hẳn, anh còn suy nghĩ đến chuyện vài năm sau này nữa. Chẳng phải em nói chưa tới vài năm nữa, phong trào to lớn ấy sẽ bắt đầu từ thủ đô sao..."

"Đừng có kiếm cớ." Tô Mai cắt ngang lời anh: "Phong trào đó còn phải tám năm nữa."

Triệu Khác bật cười một tiếng vui thích: "Em tin rằng anh có thể toàn vẹn rút lui sau tám năm sau?”

"Anh là Triệu Khác mà -" Tô Mai nhìn gương mặt chính trực của chồng mình, khẽ than.

Triệu Khác hơi sửng sốt, sau đó bật cười.

"Tiểu Mai." Triệu Khác ôm thật chặt cô trong ngực: "Nếu em đã tin tưởng vào năng lực của anh như vậy, thế thì em cũng phải biết, không cần đến thủ đô, anh cũng có thể xây dựng một đội như vậy."

Khác chứ.

Năm năm qua, quốc gia đã rơi vào thời điểm khan hiếm nhân tài, đúng lúc ấy, anh lại đưa ra một hướng phát triển toàn diện cho toàn bộ nên quân sự của đất nước, chẳng những chỉ rõ con đường tương lai cho lính trinh sát mà còn cho cấp trên thấy được một cách hữu hiệu để nâng cao tư chất của quân nhân.

Nếu anh đến thủ đô vào lúc này, chắc chắn anh sẽ được trọng dụng, lúc ấy, anh sẽ có thể giương cánh như một chú chim ưng để bay lượn trên bầu trời rộng lớn, thỏa sức thể hiện tài hoa của mình.

"Tin anh nhé!" Triệu Khác hôn một cái lên trán cô: "Dù cho ở đâu, anh cũng là người giỏi nhất!"

Tô Mai "xùy" cười một tiếng vui vẻ, tất cả những sự không chắc chắn vào lúc này đều đã biến mất tăm.

"Ừ" Tô Mai ôm mặt anh, hôn một cái rồi cười nói: "Anh là giỏi nhất!"

Mặt Triệu Khác nóng lên, lỗ tai ngượng ngùng đỏ: "Anh đã đề cử Diêm Minh. Sau khi bản kế hoạch được nộp lên, anh đã thử áp dụng trong quân đội, một tháng qua, cậu ấy là người xuất sắc nhất trên mọi mặt."

"Đạt tới tiêu chuẩn của một huấn luyện viên luôn à?"

Triệu Khác lắc đầu: "Làm một người dạy thay thôi."

"Nếu phía trên đồng ý, họ cũng sẽ cho anh một Quân Đồng Tử."

"Quân Đồng Tử?"

"Ừ, Quân Đồng Tử ấy sẽ được huấn luyện theo kế hoạch của anh, bọn chúng sẽ trở thành những người lính ưu tú nhất trong tương lai." Triệu Khác nói: "Anh đang nhắm tới Niệm Huy."

"Không được!" Tô Mai liền tránh khỏi cái ôm của Triệu Khác: "Dù cho có là Niệm Huy hay đứa nào trong số bốn đứa, em cũng không đồng ý."

"Em chắc chứ?" Cơ hội hiếm có thế mà.

Triệu Khác đương nhiên không muốn từ bỏ ý định này ngay, tuy nhiên khi nghĩ đến năng lực của vợ và của mình, anh lại thấy bình thường trở lại.

Thật sự rất muốn đào tạo thằng bé phát triển theo hướng ấy, anh tin chắc đứa trẻ do đích thân anh và vợ mình dạy dỗ sẽ trở thành một người lính không kém bất cứ kẻ nào trong tương lai.

"Chắc chắn." Tô Mai gật đầu.

"Được, nghe em." Triệu Khác đưa tay vén những sợi tóc tán loạn ra sau tai Tô Mai: "Mặc dù anh đã từ chối nhưng phía trên vẫn muốn anh đi theo hỗ trợ đốc thúc quân đội, kế hoạch huấn luyện vẫn sẽ diễn ra như cũ. Cho nên, Tiểu Mai, ngày mai tranh thủ chuẩn bị đồ đạc em nhé, ngày mốt chúng ta sẽ lên đường đến thủ đô."

"Phải ở khoảng bao lâu vậy anh?" Tô Mai suy nghĩ xem phải mang bao nhiêu đồ.

"Lâu thì ba tháng, ngắn thì một tháng."

"Vâng." Tô Mai gật đầu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi xoay người vào phòng bếp nói: "Anh muốn ăn gì?"

Triệu Khác nhấc chân đuổi theo nói: "Mì sợi đi, đơn giản tiện lợi."

"Được."

Phía đông phòng, Tiểu Hắc Đản đặt bút xuống rồi nhảy khỏi ghế, dựa lên khung cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy Triệu Khác và Tô Mai đang vừa nói chuyện vừa đi vào phòng bếp, cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm, càu nhàu: "Ơn trời! Rốt cuộc sắc mặt của chú Triệu cũng khôi phục lại bình thường rồi. Haiz, lúc nãy chú ấy làm em sợ muốn chất."

"Gan em lớn vậy mà còn có thể bị hù dọa nữa sao?" Triệu Cẩn đi tới cửa, cùng nhìn ra ngoài với cậu bé: "Chẳng phải lúc nãy ở ngoài sân em còn cười cha anh rất Vui sao?" Tiểu Hắc Đản chà mặt: "Em cũng có muốn cười đâu, chỉ là em sợ bị ăn đòn hơn."
Bình Luận (0)
Comment