[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Quách Linh (1)

Chương 371: Quách Linh (1) Chương 371: Quách Linh (1)Chương 371: Quách Linh (1)

Bà lão híp đôi mắt tam giác, xem xét nhìn Tiểu Hắc Đản giống như một con cá chạch đen, cúi đầu hỏi Quách Linh: "Nó chính là Triệu Cẩn à?"

Quách Linh lắc lắc đầu đưa tay chỉ phía sau lưng Tiểu Hắc Đản: "Là cậu ta."

Triểu Cẩn cao hơn hai cái đầu so với Tiểu Hắc Đản, người đầu tiên bà lão nhìn thấy chính là cậu ấy, nghe thế thì bĩu môi: "Xấu xí như này vừa nhìn đã thấy không phải người tốt rồi, cháu còn làm bộ đưa kẹo cho nó ăn, bà thấy còn không bằng cho đại hoa nhà chúng ta ăn...'

Tiểu Hắc Đản nghẹn cười, ngửa đầu nói với Triệu Cẩn: "Đại hoa là heo mẹ mà nhà bà ấy nuôi."

Triệu Cẩn trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Đản một cái, rồi nhìn về phía Quách Linh: "Tôi có đánh cậu hay không, không phải cậu nói là xong, lúc ấy người nhìn thấy nhất định không ít, hoặc là bây giờ cậu đưa bà lão đi về, hoặc là tôi tìm mấy người chứng kiến đến đây, chúng ta nói rõ ràng việc này."

"Cậu không đánh tôi." Quách Linh cúi đầu gẩy gẩy lòng bàn tay dính bùn, biểu cảm bình tĩnh nói: "Cậu đẩy tôi ngã."

"Phi!" Bà lão phun một ngụm nước bọt về phía Triệu Cẩn: "Đồ tiểu tạp chủng lòng dạ hiểm ác, như vậy mà còn không gọi là đánh."

Bà lão kéo Quách Linh xoay một vòng, chỉ vào cả người dính bùn của cô bé kêu lên: "Nhìn đi, bùn như này, còn có tay nữa, xước hết cả da rồi! Cái thằng nhãi ranh này có cái mồm thật điêu tan, đen cũng có thể nói thành trắng, xem bà không thay cha mẹ mày dạy dỗ mày làm người..."

Bà lão quát mắng không sạch sẽ gì, buông Quách Linh ra, giơ tay muốn đánh về phía Triệu Cẩn.

Tô Mai nghe tiếng đi ra, thấy vậy khẽ cau mày quát: "Tiểu Cẩn, không mau tránh ra.

Chân của Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản đồng thời thu lại, ngoan ngoãn tránh vào một góc.

Bà lão đánh vào khoảng không, lảo đảo đỡ lấy khung cửa: "Tiểu tạp chủng, mày còn dám trốn..."

"Bà thử mắng một câu nữa xem!" Tô Mai nghiêm mặt, tỏa ra uy áp hướng về phía bà ta.

Bà lão bị ánh mắt mãnh liệt của cô ấy nhìn qua, cảm thấy phát lạnh, hai chân run rẩy đỡ khung cửa ngã xuống đất, trong nháy mắt trên mặt đất xuất hiện một vũng nước, mùi nước tiểu tràn ngập không gian.

Tô Mai chán ghét liếc mắt nhìn: "Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, đưa Tiểu Du Nhi về nhà. Niệm Huy con đến Quách gia gọi tiểu đoàn trưởng Quách đến đây."

Mấy người lên tiếng, Lâm Niệm Doanh ôm lấy Tiểu Du Nhi, đi theo Triệu Cẩn vào trong viện. Tiểu Hắc Đản nhanh chóng chạy đi gọi người.

"Quách Linh." Tô Mai nhìn về phía cô bé: "Cháu muốn làm gì?"

Quách Linh chống lại ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Tô Mai, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, hai mắt trốn tránh liếc xuống dưới, nhưng rồi giống như nghe thấy cái gì, cô bé lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng, mạnh mẽ nhìn Tô Mai nói: "Triệu Cẩn đẩy cháu, không phải nên nói với cháu một tiếng "Xin lỗi" sao?"

Triệu Khác mới vừa đi đến cửa, nghe vậy dừng bước, quay đầu kêu một tiếng về phía phòng đông: "Triệu Cẩn ra đây."

Tô Mai nhìn thấy Quách Linh cười nhạo một tiếng, vẫy tay nói với bà Vương đang bế bé con ngủ say vội vàng đi ra một tiếng: "Mẹ nuôi, không có việc gì đâu, người mau quay về đi."

Bà Vương nhìn bà Trương ngồi dưới đất, lại đưa mắt nhìn Quách Linh, gật đầu, xoay người về làm cơm chiều. Da đầu Triệu Cẩn tê rần, nhanh chóng đi ra, cậu ấy thật sự không nghĩ chỉ là tùy tiện đẩy một cái thôi mà lại gặp phải phiền phức như vậy: "Ba."

Triệu Khác gật đầu: "Sao lại như này?"

Triệu Cẩn không kiên nhẫn đưa mắt nhìn Quách Linh: "Con cầm chổi đi rồi, cậu ấy lại đột nhiên lao đến, lấy một nắm kẹo nhét vào túi con, còn nói cái gì mà thích con, thích đã lâu rồi. Thấy người điên như này, người bình thường đều sẽ trốn đi, tránh không được nhất định sẽ đẩy người đó ra. Con không biết con đã làm sai ở đâu.

"Tiểu đoàn trưởng Quách cũng nghe được rồi phải không?" Tô Mai đưa mắt nhìn Quách Đại Thành đang thở hồng hộc bị Tiểu Hắc Đản kéo đến: "Nếu anh giống như con gái và mẹ vợ anh cho rằng Tiểu Cẩn nhà chúng ta sai, vậy chúng ta cùng làm một thí nghiệm, để con gái của anh cầm kẹo, đưa cho những cậu bé khác như vậy, nhìn thử xem phản ứng của chúng thế nào?"

"Đồng chí Tô!" Quách Đại Thành giận dữ nói: "Tiểu Linh mới chỉ vài tuổi, một đứa nhỏ như nó thì biết cái gì..."

"Vậy ý của anh là gì?" Tô Mai cười nói: "Để cho đứa nhỏ nhà tôi xin lỗi con gái của anh? Đừng mơ, tôi chưa nói con bé dọa đến con tôi đã không tồi rồi."

Gương mặt của Quách Đại Thành đỏ bừng, tùy tiện kéo bà lão đang ngồi dưới đất lên, túm lấy tay của Quách Linh, nổi giận đùng đùng đi xuống núi.

"Quách Linh!" Tô Mai cười khanh khách nói: "Lần sau còn dám động tay với mấy đứa nhỏ nhà cô, cô sẽ lột da mặt, rút móng tay của cháu!"

Sống lưng Quách Linh lạnh run, mặt mũi trắng bệch.

"Đồng chí Tô!" Quách Đại Thành tức giận quay đầu kêu lên: "Chúng ta cũng không truy cứu..."
Bình Luận (0)
Comment