[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372: Quách Linh (2)

Chương 372: Quách Linh (2) Chương 372: Quách Linh (2)Chương 372: Quách Linh (2)

"Sail" Tô Mai cười nói: "Là tôi không so đo với các người, không phải các người không truy cứu."

"Đội trưởng Triệu!" Quách Đại Thành hổn hển nói: "Anh cũng không quản à."

Triệu Khác nhìn Quách Linh, có chút đăm chiêu.

"Tiểu đoàn trưởng Quách." Tân Dao mở cửa đi ra, cười nói: 'Chúc mừng, anh vừa được làm ba."

Bà lão, Quách Linh thất thanh kêu lên: "Không có khả năng."

"Ôi!" Tô Mai vô tay cười nói: "Bà lão và Tiểu Linh phải thất vọng rồi, ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng đồng chí Lưu vẫn mang thai."

Quách Đại Thành hồ nghi nhìn về phía con gái.

Bà lão không muốn anh ta có con, anh ta có thể hiểu được, nhưng con gái...

Rốt cuộc thì Quách Linh cũng còn nhỏ, mặc dù có tâm kế, nhưng lại diễn không tới được.

Trong một khắc bị Tô Mai vạch trần, cô bé bối rối nói: "Con không có, con..."

Quách Đại Thành buông tay hai người ra, chạy xuống núi không quay đầu lại, chạy về phía quân y.

"Ba... Quách Linh đuổi theo hai bước, lại quay đầu nhìn Tô Mai oán hận nói: "Đều tại cô!"

Tô Mai nhìn cô bé hếch cằm: "Làm sao bây giờ? Đồng chí Lưu bị cháu cùng bà lão liên thủ đuổi ra khỏi cửa, chỉ có thể ở lại trong ký túc xá của bệnh viện, giờ mẫu bằng tử quý sẽ được ba cháu đón về nhà. Bước tiếp theo cháu định chuẩn bị đối phó với cô ấy như thế nào, để bà ngoại cháu phân tích quan hệ lợi hại, giật giây hoặc ám chỉ xuống tay với cô ấy à?" "Đông" một tiếng, Quách Linh chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đều bị đông cứng, thất thanh kêu lên: "Cô nói bậy..."

Tần Dao nghe vậy chỉ thấy lạnh người, theo bản năng nắm chặt áo bông trên người, bao chặt bản thân.

Đội trưởng Đổng đứng cạnh vợ nghe một lúc xong buồn cười nói: "Đồng chí Tô xem Hồng Lâu Mộng nhiều quá rồi."

Tân Dao: "Anh nhìn sắc mặt Quách Linh đi."

Đội trưởng Đổng vừa nghiêng đầu nhìn xong không nói lời nào, vẻ kinh sợ trong mắt cô bé rất rõ ràng.

Nếu không có ý nghĩ này, sao cô bé phải kinh hoảng?

Sao phải sợ hãi?

Phải là ngạc nhiên khó hiểu mới đúng, dù sao đứa bé mới lớn chừng này, sao có thể hiểu được mấy chuyện hại người, hơn nữa sao mà biết được mẫu bằng tử quý, mấy từ như giật dây ám chỉ hại người lại có ý nghĩa như nào?

"Cô bé hôm nay phải đi sao?" Đội trưởng Đổng nhẹ hô lên.

Tần Dao nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng trên người bà lão,'Bà lão nói chuyện không suy nghĩ, đồng chí Tô cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt, nói mấy câu đã nổi lên tranh cãi, lấy tính cách bao che khuyết điểm của đội trưởng Triệu, bà ấy còn có thể ở lại quân khu được không?”

Đội trưởng Đổng: "Đó không phải là bà ngoại của cô bé à?"

"Phải. Một bà lão ở lại nhà con rể không chịu đi." Tần Dao nói: "Anh ngẫm lại xem, dục vọng khống chế của bà ta nhiều như thế nào. Cố tình Quách Linh lại thông minh từ bé, cô bé như vậy, hoặc là trọng tình, tham luyến một tia ấm áp mà mặc cho bà lão sai khiến, hoặc là sẽ trở nên giống như bây giờ..."

Đội trưởng Đổng nhìn Quách Linh, nhịn không được tiếc than: "Đáng tiếc!" Tần Dao hiểu được ý của chồng mình, cô bé thông minh như vậy, nếu bên cạnh có một bàn tay ấm áp kéo cô bé một lần...

Nghĩ như vậy, Tân Dao ngẩn ra nghiêng đầu hỏi: "Bây giờ cô bé cũng mới sáu bảy tuổi phải không?"

Đội trưởng Đổng ngẩn người, đột nhiên tiện tay vỗ trán, nhìn Triệu Khác đang đứng phía xa.

Triệu Khác nhìn anh ta một cái, kéo tay của Tô Mai: "Cơm trong nồi nhão rồi."

Nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt Quách Linh, Tô Mai vốn đang muốn đâm chọc thêm hai câu kết quả lại bị Triệu Khác nói: "Khét kìa!" một tiếng giật bắn cả người: "Ây da cơm của tôi!"

Dứt lời tránh thoát khỏi tay Triệu Khác, chạy vài bước vào trong sân.

"Trung đoàn trưởng Triệu!" Trung đoàn trưởng Đổng gọi Triệu Khác lại.

Triệu Khác võ vỗ đầu Triệu Cẩn và Tiểu Hắc Đản: "Rửa tay ăn cơm đi."

Tiểu Hắc Đản quay đầu, Quách Linh đang đỡ lão thái thái đi xuống chân núi, dưới chân lảo đảo, lắc lư thân mình nhẹ như không có trọng lượng:

"Anh lớn, về sau anh cách xa nhỏ ấy một chút."

Triệu Cẩn cong cong môi cười nói: "Em không cảm thấy con bé rất đáng thương hả?"

"Nhỏ ấy đáng thương?!" Tiểu Hắc Đản kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nhìn Triệu Cẩn, không thể tưởng tượng được mà nói: "Nhỏ có cơm ăn, có áo mặc, được đi học đàng hoàng, nhỏ đáng thương chỗ nào? Tam Mao mới đáng thương!"

Mấy ngày trước Trâu Thu Mạn và Chính uỷ Tống về thành phố Hoa có mang về cho bọn nhỏ mấy quyển sách. Trong đó có quyển tên là: Tam Mao Lưu Lạc Ký).

"Ha ha... Đúng. So với Tam Mao, con bé không phải là đang sống trên thiên đường sao?" Triệu Cẩn xoa xoa mũ trên đầu cậu bé, ôm lấy vai cậu bé mà đi. "Nghe nói hôm qua con bé thi nhảy lớp, sang năm khai giảng không chừng lại cùng một lớp với em. Em chú ý một chút, đừng quá thân thiết với con bé."

Tiểu Hắc Đản: "Em có chơi với con gái bao giờ đâu."

Cuộc đối thoại của hai anh em chẳng những Triệu Khác nghe được, trung đoàn trưởng Đổng cũng nghe thấy rõ ràng.

"Chuyện gì?" Triệu Khác bỏ tay vào túi, hơi lười nhác mà dựa vào trên khung cửa.
Bình Luận (0)
Comment