Chương 373: Quách Linh (3)
Chương 373: Quách Linh (3)Chương 373: Quách Linh (3)
Trung đoàn trưởng Đổng cười cười, đưa điếu thuốc qua: "Tôi còn nghĩ đứa trẻ thông minh như vậy anh sẽ luyến tiếc tài năng giống tôi chứ."
"Tôi không hút thuốc." Triệu Khác nâng mi nhìn anh ta: "Anh cảm thấy bốn đứa trẻ nhà tôi đều không thông minh bằng con bé?"
Trung đoàn trưởng Đổng suy nghĩ một chút, lấy điếu thuốc lại, nói: 'Quân Đồng Tử, cứ dùng quy tắc mà tuyển chọn."
Triệu Khác hơi nhướn mày, trong lòng vốn đã không vui: "Có đôi khi vận khí, gia thế cũng là một phần thực lực."
Trung đoàn trưởng Đổng sửng sốt: "Anh định giao một cơ hội cho Triệu Cẩn? Có biểu hiện hôm nay của Triệu Cẩn để xem xét, nó còn chưa bằng đứa trẻ năm tuổi là Niệm Huy đâu, càng đừng nói Quách Linh kia tâm kế mưu mô sẽ đùa bỡn thằng bé trong lòng bàn tay?"
Triệu Khác bị lời này của anh ta chọc cười: "Chẳng qua chỉ là có chút tính toán vô tâm thôi, nếu thật sự thông minh thì không nên bắt đầu từ Tiểu Cẩn. Mới bảy tuổi mà thôi, người nào chọc được người nào không còn chẳng nhìn rõ, sao mà gọi là thông minh?”
"Con bé từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà lão." Trung đoàn trưởng Đổng không cho là đúng nói: "Bà lão là người không có kiến thức, Quách Đại Thành lại càng không thể nói với con bé quan hệ trong quân bộ, con bé sao mà biết được ai không nên trêu chọc?" Trung đoàn trưởng Đổng nói, hãy còn nở nụ cười.
"Anh sai rồi!" Triệu Khác nhìn Trung đoàn trưởng Đổng, trong mắt mang tia thương hại mà nói: "Vị Bà lão đó cũng không phải là không có kiến thức." Bằng không một Doanh trưởng Trinh Sát doanh Quách Đại Thành có thể bị bà ta ép chết.
"Còn có." Triệu Khác duỗi tay nắm lấy đóa hoa dại rồi nghiền nát, nói: "Làm quân nhân, sống chết kê cận, ai trong chúng ta lại không có trực giác của dã thú? Tôi không tin anh không hiểu, trừ tâm kế ở ngoài, tâm tính, trực giác, nghị lực, mới là thứ dùng để thử nghiệm một vị quân nhân có đi được lâu dài hay không."
Dứt lời, Triệu Khác xoay người đi vào sân, nói: 'Chống lưng của Trung đoàn trưởng Đổng không phải rất vững sao? Đợi danh sách quân Đồng tử đến tay tôi thì anh biết thôi."
Sống lưng Trung đoàn trưởng Đổng cứng đờ, tức giận vuốt mặt, có cảm giác như bị nhìn thấu.
Tô Mai bưng đĩa từ trong phòng bếp đi ra, nghe vậy thì dừng bước chân: "Anh ta muốn làm gì?"
Triệu Khác đón lấy đĩa trong tay cô ấy, nhấc chân đi về phía gian nhà chính: "Muốn cho Quách Linh một chỗ trong danh sách quân Đồng Tử."
"Quách Linh?!" Tô Mai cầm đũa đi theo kịp anh, nói: "Không phải hôm nay bọn họ mới gặp lần đầu sao?"
"Chắc là vậy." Triệu Khác nhàn nhạt nói.
Ý của lời này, có phải là đang nói mặc kệ trước đó bọn họ có gặp qua hay chưa, hôm nay Trung đoàn trưởng Đổng đều sẽ mở lời hay không? Tô Mai nhướn mày:
"Anh với anh ta có quan hệ cạnh tranh à?”
Triệu Khác để đĩa xuống: "Hội thi trong quân đội năm nay, bọn anh nhất ky tuyệt trân, bỏ xa pháo đoàn của bọn họ hơn trăm tên."
"Kém nhiều như vậy?!" Tô Mai kinh ngạc mà nhướn mày, cười cười mà nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, không khiến cho người ta ghen ghét thì chỉ là tài trí bình thường thôi. Không sao, nếu anh ta gây sự, hội thi trong quân đội sang năm anh cứ đạp anh ta dưới chân mà chà đạp."
"Ừ-" Khoé miệng Triệu Khác khẽ nâng.
"Ba." Triệu Cẩn dẫn theo ba đứa nhỏ ngồi xuống ở đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Con vừa nghe ba nói về quân Đồng Tử?" "Quân Đồng Tử là cái gì?" Tiểu Hắc Đản hiếu kỳ hỏi.
Tiểu Du nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Hắc Đản, nói như vẹt: "Quân Đồng Tử là gì? Hì hì... Quân Đồng Tử là gì?"
"Em đừng có nhại theo anhl" Tiểu Hắc Đản trừng cậu ấy.
"Anh bắt nạt em." Tiểu Du chỉ chỉ cánh tay bị cậu bé kéo đau lúc ở Vương gia: "Em vẫn còn nhớ đó."
"Ai kêu em không nói chuyện nghĩa khí?" Tuy là nói vậy, Tiểu Hắc Đản vẫn duỗi tay giúp cậu bé xoa xoa: "Không sao chứ?”
"Hết đau từ lâu rồi." Tiểu Du nhi nhếch miệng cười nói.
"Xí!" Tiểu Hắc Đản buông tay cậu bé ra, bưng chén lên uống một ngụm canh: "Chú Triệu, chú vẫn chưa nói quân Đồng Tử là gì?"
Triệu Khác nuốt đồ ăn trong miệng xuống, thong thả ung dung nói: "Bộ đội chuẩn bị tuyển chọn một nhóm trẻ con năm đến mười hai tuổi."
"Đều làm quân nhân giống các chú ạ?" Lâm Niệm Doanh hiếu kỳ hỏi:"Có tiền lương luôn ạ?”
"Ừ”" Triệu Khác gật đầu.
Triệu Cẩn nhạy bén nói: 'Ba, đội này không bình thường nhỉ?"
Triệu Khác ngẩng đầu nhìn cậu bé một cái, gắp một đũa rau trộn nụ cải trắng: "Muốn đi hả?"
"Ha ha..." Triệu Cẩn cười nói: "Có chút lung lay."
Tô Mai bỏ xuống chén muỗng đang đút cho Tiểu Du: "Huấn luyện khép kín, một năm chưa chắc về nhà được một lần. Con chắc chắn chưa?"
Tiểu Hắc Đản nhìn sắc mặt của mẹ rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Cẩn: "Anh lớn, anh rời nhà đi được hả?"
"Sang năm anh lên sơ trung rồi, không phải cũng rời nhà đi à?" Triệu Cẩn nói: "Bây giờ chẳng qua chỉ là sớm hơn nửa năm thôi."