Chương 374: Quách Linh (4)
Chương 374: Quách Linh (4)Chương 374: Quách Linh (4)
"Sao mà giống nhau được?" Giọng của Tô Mai đầy bực bội nói: 'Lên sơ trung là con lên thành phố, có cậu mợ, chú họ của con ở đó, ai không chăm sóc được cho con? Nếu con muốn mỗi tuần đều có thể vê. Chúng ta ở đây nhớ con cũng có thể lái xe đến đó..."
"Tiểu Mai." Triệu Khác bỏ đũa xuống, nắm lấy tay cô nói: "Đừng kích động."
"Em..." Tô Mai đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Triệu Khác, hai vai thống xuống: "Thằng bé mới chín tuổi."
"Dì Tô." Triệu Cẩn lẩm bẩm nói: "Con, vậy, con không đi nữa."
Triệu Khác cau mày, lửa giận trong lòng bùng lên: "Triệu Cẩn, lặp lại lân nữa, con đi hay không đi?"
Tiểu Mai lo lắng là một chuyện, đứa trẻ chín tuổi do dự cũng quá không có chủ kiến rồi.
"Con..." Triệu Cẩn bị ba doạ sợ đến run rẩy, càng thêm không xác định.
Triệu Khác nhìn cậu bé gật gật đầu: "Được rồi, đừng đi nữa. Ba thấy con cũng chẳng vào quân ngũ được."
Mặt Triệu Cẩn tái mét.
Trước đây cậu cũng không nghĩ sẽ tham gia quân ngũ, chỉ là có nghĩ tới một chuyện, bị người ba mà cậu kính yêu nhất phủ định hoàn toàn như vậy, giống như cậu thật sự chính là một tên phế vật.
"Không làm quân nhân thì sao?” Lúc trước Tô Mai giữ lại Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản đúng thật là đang suy nghĩ cho mấy đứa kế thừa nhân mạch của bậc cha chú, đi theo con đường quân ngũ.
Nhưng mà mỗi ngày càng thêm cảm tình, cô ấy sao có thể nỡ để cho bọn nhỏ đi lại con đường cô và Triệu Khác đã đi qua, máu tươi đầy tay, cùng chiến hữu kề vai chiến đấu, còn phải trải qua tử biệt: "Tiểu Cẩn của chúng ta đầu óc linh hoạt, làm cái gì mà không được, cứ một hai phải tham gia quân ngũ."
“Anh cũng chưa nói cái khác nó không được..."
Lâm Niệm Doanh nhìn biểu tình bất đắc dĩ của chú Triệu trước mặt dì, nhịn không được mà cười, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du cũng rất vui, chỉ có người bên cạnh không có tiếng động gì. Lâm Niệm Doanh vừa nghiêng đầu liền thấy sắc mặt không ổn của Triệu Cẩn, vội kéo ống tay áo của cậu: "Anh lớn!"
Tô Mai nghe giọng Lâm Niệm Doanh phát run, quay đầu thấy sắc mặt Triệu Cẩn tái nhợt, hai mắt đăm đăm, sợ tới mức đột ngột đứng dậy, đi vài bước đến bên cạnh cậu, duỗi tay bế cậu lên nói: "Sao vậy? Bị ba con nói nên giận hả? Cô con mình không để ý ba con nữa, ba con là đồ quê mùa, nói chuyện không cần não."
"AAA... Con không phải phế vật..."
Tô Mai tức giận mà trừng Triệu Khác: Anh coi chuyện tốt của anh nè?
Triệu Khác nhìn con lớn nằm trên vai vợ khóc thút thít, tức giận đến nổi gân xanh trên trán, mở miệng liên định dạy dỗ, nhưng lời nói đến bên miệng, Triệu Khác lại lập tức ý thức được, kỳ vọng của anh đối với mấy đứa con hình như còn quá cao so với tuổi của tụi nó.
Nhắm mắt lại, bình phục cảm xúc quay cuồng trong lòng, Triệu Khác buông chén đũa xuống, đi đến bên cạnh Tô Mai duỗi tay nói: 'Đưa cho anh?"
Triệu Cẩn ôm lấy cổ tay Tô Mai, bỗng nhiên căng thẳng, cả người đều căng cứng.
Tô Mai nhìn nét mặt của chồng, xoa xoa lưng Triệu Cẩn nói: "Đừng sợi Ba con biết mình không đúng rồi, đang muốn xin lỗi con đó."
Triệu Khác ôm lấy con trai, trở tay khoác thằng bé lên vai, đi thẳng ra ngoài đường: "Anh dẫn nó ra ngoài đi dạo."
Trong lòng Triệu Cẩn căng thẳng, nhịn không được quay đầu lại cầu cứ Tô Mai: "Dì TôU
Tô Mai phất phất tay với cậu: "Đừng sợ, ba con không đánh con đâu."
Tiểu Hắc Đản nhảy xuống ghế dựa, chạy đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài thăm dò liền thấy hai cha con xoay người đi ra cửa, biến mất trong hoàng hôn màu xám.
"Anh hai." Tiểu Hắc Đản quay lại, bò lên trên ghế dựa nghiêng đầu hỏi: "Chú Triệu có xin lỗi anh lớn thật không?”
"Hỏi thím ấy."
"Mẹ?"
"Mẹ cũng không biết." Tô Mai bế Tiểu Du lên, đút cơm cho cậu bé, nói: "Đợi lát nữa anh lớn con về thì đi hỏi anh lớn con ấy."
Hai cha con này đi một phát là nửa đêm mới trở về.
Tô Mai mơ mơ màng màng mà trở mình, hỏi Triệu Khác đang cởi giày lên giường: "Có cần em dậy nấu đồ ăn khuya cho hai người không?”
Cơm chiều mới ăn một nửa hai người đã ra ngoài rồi.
Triệu Khác nằm xuống, hai tay ôm lấy Tô Mai vào trong lồng ngực nói: "Bọn anh ra ngoài dã ngoại nướng một con thỏ."
"Ồ" Tô Mai ôm eo anh, tìm cho mình một vị trí thoải mái.
"Tiểu Mai." Triệu Khác vuốt lưng cô từng chút từng chút, nói: "Tiểu Cẩn vẫn muốn tham gia quân Đồng Tử."
Tô Mai cả kinh xoay người ngồi dậy: "Không phải nó từ bỏ rồi à?"
Triệu Khác vội lấy chăn khoác lên người cho cô: "Nó muốn chứng minh chính mình."
"Triệu Khác!" Tô Mai tức giận đến mức đánh anh mà nói: "Đều tại anh!"
"Anh cảm thấy như vậy khá tốt.' Triệu Khác nắm lại nắm đấm của cô, nói: "Cái khác không nói, ít nhất thay đổi được tính do dự của nó."
"Hơn nữa, đứa trẻ lưu luyến gia đình mình thì có gì sai?" Tô Mai tức giận đến mức giơ một chân lên đá văng anh ra ngoài, cô ấy khoác chiếc áo rồi bước nhanh xuống giường.
"Em định đi đâu?" Triệu Khác giữ chặt lấy Tô Mai.