Chương 375: Đi thành phố (1)
Chương 375: Đi thành phố (1)Chương 375: Đi thành phố (1)
Tô Mai hất cánh tay của anh ra, cô ấy tiến về phía ngoài đường: "Em đi tìm Tiểu Cẩn nói chuyện."
Triệu Khác duỗi tay ôm lấy người vào trong lòng, anh xoay người đè ép cô ấy xuống mà nói: "Có cái gì thì để ngày mai rồi chúng ta lại nói tiếp, mấy đứa nhỏ cũng ngủ rôi."
"Triệu Khác, anh cái tên người xấu này... Hôn ở đâu..."...
Nhà họ Đổng.
Khi đoàn trưởng Đổng lại xoay người thêm lần nữa, Tần Dao hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ: "Em bảo này, sao anh lại như thế? Anh không ngủ được thì mau ra ngoài chạy hai vòng sân, chứ lăn qua lộn lại làm gì? Anh không biết rằng ngày mai em có cuộc phẫu thuật hay sao?"
"Em cho rằng anh không muốn ngủ à...' Đoàn trưởng Đổng thở dài một tiếng: "Đây không phải là việc không theo ý mình nên không ngủ được sao."
"Em bảo này, anh phải làm đến mức này sao?" Tần Dao cả giận nói tiếp: "Nếu anh đang ấp ủ việc lôi kéo Quách Linh về phe mình thì ngày mai anh mau đi tìm đại thành Quách mà đề nghị cả hai cùng kết nghĩa. Em tặng cho con bé một căn nhà, ngày thường thì lại gọi con bé tới nhà mình ở để tách cô ấy khỏi gia đình của mình. Cái này phải là chuyện lớn gì đâu! Nó không đáng để anh giữ trong lòng mà rầu rĩ đến nỗi không ngủ được sao? Thật không có tiền đồ mài"
"Vốn dĩ là anh cũng có ý định này..." Đoàn trưởng Đổng xoay người ngồi dậy, anh ấy vuốt mặt nói tiếp: "Sau khi gọi lại cho Triệu Khác, vốn dĩ anh muốn hỏi thăm anh ta phải chuẩn bị những đồ vật nào cho việc cử hành nghi lễ kết nghĩa. Kết quả là khi vừa mới mở miệng ra... Thì anh mới phát hiện ra tâm tư của mình."
"Hả?" Tần Dao nhìn anh ta đầy nghi ngờ. "Chiều nay, cậu họ gọi điện thoại đến thông báo rằng bởi vì biểu hiện xuất sắc của Triệu Khác trong cuộc thi quân sự nên cấp trên chuẩn bị điều anh ta đến thủ đô để nhậm chức."
Tần Dao biết trong khoảng mấy năm gần đây, chồng mình vì cơ hội được điều đến thủ đô mà không ngừng tìm kiếm các mối quan hệ, cô ấy hỏi: "Anh ghen ty sao?"
"Anh ta từ chối rồi." Đoàn trưởng Đổng đáp với vẻ mặt đầy phức tạp.
Tần Dao: "..."
Hay quá, cô ấy hơi hiểu rõ rằng kết quả này cũng tương ứng với khát vọng của mình vậy. Thứ mà mình đã nỗ lực qua nhiều năm mà vẫn không đạt được nhưng lại bị chàng trai hàng xóm lại có được. Anh ấy không những không xem trọng nó mà lại còn vứt bỏ nó đi nữa.
"Cậu họ nói...' Đoàn trưởng Đổng nói: "Bởi vì quân bộ muốn bồi thường cho anh ta nên trao chức vụ đồng tử quân cho anh ta."
Đầu của Tần Dao chợt lóe sáng, cô ấy không thể tưởng tượng được mà hỏi: "Anh sẽ không chạy tới chỗ trung đoàn trưởng Triệu mà bảo anh ta nhường chức vụ này cho Quách Linh chứ?”
Không hổ là vợ chồng lâu năm, sự hiểu nhau giữa bọ họ vẫn rất ăn ý.
Đoàn trưởng Đổng chật vật giơ tay lên che kín cả gương mặt, anh ấy cảm thấy, ừm, hôm nay mặt mũi của mình thật sự đã bị ném vê nhà mà.
Khóe miệng của Tần Dao giật giật: "Đồng chí Đổng Phương Hải, đầu óc của anh thật là... Bã đậu mà! Đoàn trưởng Triệu có bốn đứa con, anh ta có ngốc mới trao chức vụ này cho một người ngoài được."
"Nhưng em không cảm thấy Quách Linh thông minh hơn bốn đứa trẻ kia hay sao?"
Tần Dao ngạc nhiên nói: 'Ðổng Phương Hải, anh thật sự rất hiểu bốn đứa con của đoàn trưởng Triệu sao?"
"Chuyện hôm nay, biểu hiện của mấy cái đứa trẻ kia còn chưa đủ rõ ràng sao..." Đoàn trưởng Đổng không phục nói tiếp: "Nhưng không bằng người sao..."
"Có chỗ nào không bằng người chứ? Anh trông thấy được bao nhiêu? Anh lại nghe ngóng được bao nhiêu mà dám trông mặt mà bắt hình dong như vậy?" Tần Dao nhịn không được mà chọc chọc vào cái trán của anh ấy: "Nếu anh nói thêm gì nữa thì em buộc phải nghi ngờ chỉ số thông minh của anh mất. Ngủ đi!"
Vừa dứt lời, cô ấy lăn người một cái, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.
"Không phải, em nói cho rõ đi, anh lại sai ở đâu rồi..."
"Hừ, em đây hỏi anh, nếu đụng phải một người như bà cụ Trương thì anh sẽ lấy cứng đối cứng với bà ấy hay sao?"
Đoàn trưởng Đổng lắc đầu đáp: "Không."
Đánh không được mà chạm vào cũng chẳng xong. Anh có giảng đạo lý với bà ấy cũng chưa chắc có thể giảng giải cho bà ấy hiểu được. Khi gặp phải hạng người này, hoặc là trốn tránh, hoặc là anh phải mau chóng gọi đại thành Quách đến để ông ta xử lý.
"Ừm...' Tân Dao gật đầu nói: "Chúng ta nói "không" bởi vì kinh nghiệm của chúng ta nói cho chúng ta biết rằng nếu lấy cứng đối cứng với hạng người này thì ngoại trừ việc rước lấy phiền phức vào người thì cũng sẽ chẳng có kết quả tốt nào cả. Nhưng chẳng phải anh đã trông thấy trận tranh cãi của mấy đứa con của Tô Mai với bà ấy trước kia rôi sao? Tiểu Hắc Đản, Tiểu Du trực tiếp nói ra việc cha mẹ đang ở nhà để khi có vấn đề gì thì bà ấy phải vào nhà mà nói. Lâm Niệm Doanh không lên tiếng bởi vì cậu bé ôm lấy tâm trạng đang xem diễn kịch. Trong xương cốt của Triệu Cẩn chính là sự ngoan cố mạnh mẽ của một thiếu niên, cộng thêm việc cậu bé cũng không cảm thấy bản thân làm sai điều gì nên tất nhiên cậu bé sẽ không sợ việc tranh cãi với bà lão Trương. Hơn nữa..."