Chương 376: Đi thành phố (2)
Chương 376: Đi thành phố (2)Chương 376: Đi thành phố (2)
Tần Dao thản nhiên nói: "Chuyển đến lâu như vậy, nhưng anh có nhìn thấy một đứa trẻ nào vắng mặt quá một ngày trong các buổi huấn luyện hay chưa?"
Mấy đứa trẻ được bao lớn.
Mỗi ngày, chúng đều phải dậy sớm để cùng huấn luyện chung với các chiến sĩ khác.
Trong vài lần đi làm việc, cô ấy đã bắt gặp được đoàn trưởng Triệu mang theo bọn họ trở về từ quân bộ.
Tiếng cười nói hi hi, ha ha cứ vang lên mà chẳng hề có lấy một tiếng than khổ. Không đề cập đến khía cạnh khác, chỉ dựa vào nghị lực này thôi thì chúng đã vứt bỏ đa số những đứa trẻ khác khá xa ở phía sau.
Sau một lúc lâu, đoàn trưởng Đổng không nhịn được mà bật cười nói: 'Là anh trông mặt mà bắt hình dong rồi."
"Anh biết là được rồi..." Tân Dao vỗ võ vị trí chăn đệm ở bên cạnh nói: "Ngủ đi."
Đoàn trưởng Đổng xoay người nằm xuống, sau một lúc cân nhắc, anh ấy lại nói tiếp: "Cậu họ nói là năm sau quân khu thủ đô sẽ tiếp tục tổ chức một kỳ thi tuyển chọn đồng tử quân, anh muốn đưa Quách Linh đến đó ứng tuyển thử xem như thế nào?”
"Đồng chí Đổng Phương Hải..." Tiếng cười nhạo của Tần Dao vang lên, cô ấy nói tiếp: "Anh đã gia nhập quân ngũ nhiều năm, anh đã bao giờ gặp người chiến sĩ nào không dựa vào thành tích trên chiến trường mà lại dựa vào việc sử dụng mưu kế để thăng tiến hay chưa?"
"Nhưng chính vì như thế, anh mới muốn mang con bé đến đó để mở rộng tâm mắt, có thể tích lũy thêm kiến thức chứ đừng cứ tập trung vào địa bàn ở trước mắt." "Em biết cả rồi." Tân Dao gom chiếc chăn ở trên người lại, cô ấy từ từ thở dài nói: 'Lòng đố ky hoàn toàn đang quấy phá nỗi lòng của anh. Anh sợ mình thua kém đoàn trưởng Triệu, con trai lại không tham gia quân ngũ cho nên bản thân mới muốn tìm một người nối nghiệp để đàn áp con cái của đoàn trưởng Triệu. Mấy tháng qua, trong lòng anh không có suy tính này hay sao?”
"Không thể nào, em đừng đoán mò..." Đoàn trưởng Đổng kiên quyết không thừa nhận: "Anh là chiêu mộ người tài, yêu mến người tài..."
"AI"...
Tần Dao rất thích bốn đứa trẻ của nhà họ Triệu. Còn Tô Mai lại là một người đầy nghĩa khí, cô ấy không những không tính toán chỉ li với người khác mà còn khiến người ở bên cạnh mình rất vui vẻ. Vì thế, cô ấy cũng không muốn trở mặt với cô ấy.
Sáng sớm hôm sau, cô ấy đã ôm theo hai chậu hoa đến trước cửa nhà họ Triệu.
Triệu Khác đưa bọn nhỏ đến buổi huấn luyện còn chưa trở về, Tô Mai đang đóng gói đồ đạc.
"Bác sĩ Tần..." Tô Mai quan sát hai chậu hoa sơn trà được cô ấy ôm vào trong lông ngực, cô ấy kinh ngạc đến mức nhướng mi hỏi: "Đây là sao?"
"Nhận lỗi!" Tân Dao cười nói: "Ông chồng của tôi hơi có sự ganh đua, sự ghen ty nho nhỏ cũng không có gì đáng trách. Hôm qua, ông Đổng nhà tôi hơi quá đáng, tôi tới đây để thay anh ấy nói câu xin lỗi với mọi người,'rất xin lỗi"!"
Nói thật, ngày hôm qua đổng đoàn trưởng kia vừa ra, rất làm Tô Mai cách ứng. Chỉ là, thật ngoài ý muốn là Tô Mai lại rất thưởng thức tính cách này của Tần Dao, sự yêu thích cô ấy không khỏi tăng thêm vài phần: "Cô đến đây, đoàn trưởng Đổng có biết không?"
Tần Dao nhớ đến khoảnh khắc khi mình ôm hoa đến đây, đôi mắt híp của chồng cô ấy hiện lên vẻ ai oán. Cô ấy nói: "Biết chứ. Anh ấy không buông bỏ được sĩ diện nên không trực tiếp đến đây để xin lỗi. Tôi liền thay tấm lòng của anh ấy đến đây để nhận lỗi." Tô Mai thấy Tân Dao mang theo sự chân thành đến, cô ấy cười nói: "Ừ, tôi đây sẽ nhận lấy câu xin lỗi này."
"Ừm"" Tần Dao gật đầu, khi thấy trên lối đi chất đầy nồi niêu, chum vại và thức ăn, cô ấy hỏi: "Kho hàng sao?"
"Không phải." Tô Mai đặt chậu hoa sơn trà xuống, pha trà bưởi mật ong cho cô ấy rồi đáp: "Tôi đang chuẩn bị ít quà tặng cho người thân nhân dịp lễ."
Tần Dao nghĩ đến mỗi khi Tô Mai bị người thân xúm lấy bao vây xung quanh, cô ấy uống ngụm trà, cười nói: 'Chỗ người thân của cô chính là nơi lý tưởng thật sự không sai mà."
Tô Mai mỉm cười, cô ấy bưng đĩa điểm tâm đặt lên bàn: "Cô không mau ăn sáng đi, ăn hai miếng lót bụng trước khi uống trà đã."
Tần Dao vẫy tay: "Không được, chút nữa tôi sẽ đến căn tin để ăn sáng. Thức ăn ở căn tin của bệnh viện chúng tôi cũng không tệ lắm, buổi sáng có trứng luộc và cháo trắng."
Tô Mai gật đầu đáp: "Mọi người ăn tết cũng không chuẩn bị nấu nướng sao?"
"Quá phiền phức. Trọng điểm chính là..." Tân Dao cười nói: "Tôi không biết nấu cơm. Nếu để tôi nấu cơm thì có thể phá hủy phòng bếp mất. Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút là khi kết nghĩa, ngoại trừ quần áo, chén đũa, khóa trường mệnh thì còn tặng bao lì xì cho bé nữa hay sao?”
"Không có." Tô Mai lắc đầu, hỏi theo nỗi tò mò: "Hai người muốn thực hiện kết nghĩa sao? Con gái hay con trai vậy? Khi nào thì tổ chức bữa tiệc tiếp nhận thân thích?”