Chương 378: Đi thành phố (4)
Chương 378: Đi thành phố (4)Chương 378: Đi thành phố (4)
"Ái chà, trông nhiều ghê nhỉ," Lưu Gia Thịnh để sách vở trong tay xuống, lấy giấy bút,'Nào, con đọc đi, ông cậu viết."
"Con nữa, ông cậu ơi, con nữa." Tiểu Du mặc quần áo quá dày, mặc dù đã cố gắng giậm chân tới mấy lần nhưng cậu bé vẫn không thể nhảy qua ngưỡng cửa được, chỉ đành phải nằm xuống rồi bò sang, giống y hệt con sâu lông đang bò vào trong.
Kết quả là, những phong bao lì xì trong túi nhỏ bắt đầu rơi ra ngoài.
Lâm Niệm Doanh mỉm cười bước tới, lặng lẽ nhặt một cái.
"Tiểu Du," Triệu Cẩn nở một nụ cười xấu xa, nói: 'Nhìn xem, anh hai em lấy trộm bao lì xì của em kìa."
Tiểu Du vất vả lắm mới bò qua ngưỡng cửa được, cậu bé phủi bụi trên người mình, nghe vậy cúi đầu xuống thì thấy một mớ bao lì xì rơi đầy trên mặt đất, trong túi chỉ còn có hai cái.
"Trả cho em." Tiểu Du đưa tay ra.
Lâm Niệm Doanh liếc nhìn Triệu Cẩn, trả bao lì xì trong tay lại cho Tiểu Du.
Tiểu Du thở phào một hơi nhẹ nhõm, kéo vạt áo, cúi người nhặt từng bao lì xi lên.
"Tiểu Du, không đúng rồi." Triệu Cẩn lắc đầu thở dài,'Anh hai em không chỉ nhặt có một bao lì xì đâu, không tin em đếm lại xem."
Tiểu Du nhíu mày suy nghĩ, rồi hỏi Tiểu Hắc Đản: "Anh nhỏ, anh có tổng cộng mấy bao lì xì?"
"Bốn mươi cái."
Lâm Niệm Doanh vừa nghe lập tức cảm thấy không xong, Tiểu Hắc Đản dẻo mồm dẻo miệng, còn hòa đồng nữa, các cô chú học cấp hai, cấp ba đều lì xì cho Tiểu Hắc Đản, số lượng bao lì xì gần như gấp hai mấy người họ, nếu Tiểu Du dựa vào con số này để đòi lại bao lì xì thì chắc cậu ấy chỉ còn thưa thớt có vài bao lì xì thôi.
"Anh chỉ nhặt có một cái thôi, thật đấy! Tiểu Du, anh hai không nói dối đâu."
"Trả cho em..." Tiểu Du suy nghĩ, vậy thì phải đòi nhiều hơn mới được, tính giơ ngón tay lên làm chữ "Hai", nhưng do tay cậu bé quá nhỏ, tay trái câm bao lì xì, chỉ có thể đưa ra một ngón tay, tay phải cũng cầm bao lì xì, thế là cậu bé thả hết bao lì trên tay phải xuống đất, sau đó đưa năm ngón tay lên, vất vả lắm mới dựng được ngón cái và ngón trở lên, nhẹ nhàng thở ra, nói với Triệu Cẩn,'Anh đưa em chừng này, em sẽ tha cho anh."
Lâm Niệm Doanh thấy cậu bé giơ ngón tay lên làm chữ "Sáu", trong lòng vui mừng, vội đưa cho cậu bé sáu cái bao lì xì.
Tiểu Du nhìn một chồng dày như vậy, lập tức ngẩn người.
"Ha ha..." Triệu Cẩn vui vẻ nói,"Tiểu Du giơ ngón tay lên làm chữ "Hai" mà."
Lâm Niệm Doanh nhìn vẻ mặt của Tiểu Du, cũng kịp phản ứng lại, vừa muốn rụt tay lại thì đã bị thằng nhóc đó túm chặt.
"Cảm ơn anh hai nha!" Tiểu Du nhe răng cười, cực kỳ sung sướng.
Lâm Niệm Doanh thả tay ra, nhịn không được gào lên một tiếng: "Trời ơi —— lỗ quá đi”
"Ha ha..."
Biết gia đình con trai út sắp đến, Tân Thục Mai lập tức trở nên bận rộn.
Một bên liệt kê những món đồ cần mua rồi nhờ con dâu lớn mua giúp, một bên hướng dẫn bảo mẫu sắp xếp phòng ốc cho con trai út, con dâu út và cháu trai.
Triệu Nho Sinh trở vê nhìn cách bố trí trong căn phòng, bất mãn nói: "Sao em lại đổi phòng thằng hai thành phòng con nít thế?" "Để gia đình Tiểu Cẩn ở đó." Tân Thục Mai lấy giấy bút, bổ sung thêm mấy thứ lặt vặt cần mua.
"Không phải dưới lầu có phòng à?”
"Không có căn phòng nào rộng rãi và có ánh sáng hết."
Triệu Nho Sinh nghẹn họng: "Em thay đổi như vậy thì vợ chồng thằng hai về đây ở phòng nào?"
Tần Thục Mai kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: "Mấy đứa nó về đây ăn Tết à?"
"Ừ"
"Chẳng phải đã gọi điện thoại báo không về sao?"...
Ở Băng Thành, Triệu Dần cũng đang hỏi vợ mình: "Không phải em đã nói là không thể về à? Sao đột nhiên lại nói với ba là em muốn về?”
"Năm nay em trai anh mới kết hôn, cũng là lần đầu tiên em dâu tới nhà, nếu cả nhà chúng ta không về thì có vẻ không hay lắm."
Dụ Lan đi mua ga giường màu đỏ thẫm, áo gối, đèn bàn và các vật dụng khác từ cửa hàng Hoa Kiều trở về thì đã trông thấy bảo mẫu và cảnh vệ viên đang khiêng vác đồ đạc trong phòng trẻ ra ngoài: "Không phải là căn phòng này vừa mới bố trí xong sao? Sao hai người lại mang tất cả đồ đạc ra ngoài?"
Bảo mẫu Lý lau mồ hôi ở trên trán đáp: "Chính ủy nói là cả nhà Tiểu Dần phải về đây ăn tết nên yêu cầu chúng tôi khôi phục lại căn phòng này."
Dụ Lan hỏi tiếp: 'Không phải hai ngày trước, bọn họ gọi điện thoại tới thông báo rằng sẽ không quay về sao?"
Chị Lý lắc đầu đáp: "Ai ngờ quyết định này lại thay đổi sau một ngày."
"Căn phòng của trẻ này được chuẩn bị bố trí ở đâu?"
"Nó được dời vào căn phòng sát phòng sách ở dưới lầu."
"Đó không phải là kho chứa đồ hay sao?" Lông mày của Dụ Lan lập tức nhăn lại. "Đó... Cũng không còn căn phòng nào khác nữa...' Chị Lý do dự nói: "Nếu không thì dọn dẹp lại căn phòng mà tôi đang ở được không?"