Chương 379: So sánh, ghen ty (1)
Chương 379: So sánh, ghen ty (1)Chương 379: So sánh, ghen ty (1)
Cảnh vệ viên lập tức đi theo nói: "Còn căn phòng của tôi nữa, cô xem căn phòng nào phù hợp hơn đã? Chúng ta lập tức đi dọn dẹp ngay."
Dụ Lan vẫy tay, đặt đồ vật xuống mà gõ cửa phòng của Tần Thục Mai: "Mẹ, mẹ ngủ chưa?"
"Vào đi." Tân Thục Mai ngồi dựa vào đầu giường, cô ấy đang xem tin nhắn mà Tô Mai thật sự gửi tới. Khi thấy Dụ Lan tiến vào trong phòng, bà ấy gỡ mắt kính xuống, nhéo chiếc mũi vài cái. Một lóng tay của bà ấy tiện thể câu lấy trang giấy ở trên chiếc tủ đặt ở đầu giường: "Mẹ tiếp tục bổ sung thêm vài thứ, chiêu nay con lại giúp mẹ đi hai chuyến nữa nhé."
Dụ Lan cầm lấy tờ giấy rồi đôi mắt tùy tiện nhìn lướt qua một chút. Cô ấy gấp tờ giấy lại rồi cất nó vào trong túi áo khoác: "Mẹ, mẹ muốn ba đứa nhỏ ở dưới lầu sao?"
"Ở dưới lầu!" Tân Thục Mai kinh ngạc hỏi: "Ai nói?"
Dụ Lan cằm một chút ngoài cửa: "Chị Lý và Tiểu Mã đang thu dọn đồ đạc ở dưới lầu."
"Cái ông già này!" Không cần suy nghĩ thì Tân Thục Mai đã biết đây là sự sắp xếp của ai rồi: "Mẹ thấy cái giường tâng của Tiểu Mai được thiết kế cũng không tồi, chúng ta tìm người đặt làm hai cái giường tầng rồi đặt ở sát căn phòng của Tiểu Chương. Đến lúc đó, khi bọn Tiểu Cẩn tới, ba đứa lớn ngủ giường tầng với Tiểu Chương, Tiểu Du ngủ với mẹ hoặc là cho Tiểu Mai ngủ chung cũng được. Con nói xem sự sắp xếp này có chỗ nào không tốt cơ chứ?"
"Căn phòng của Tiểu Chương cũng không lớn. Nếu đặt hai chiếc giường tầng thì cũng sẽ chẳng có chỗ để đặt tủ quần áo và bàn làm việc. Con muốn xem làm sao cả nhà chú ba sẽ ở đâu?"
"Không phải là mẹ không có phòng ở. Mẹ thật sự muốn cho bọn họ dọn ra ngoài thì còn cần nhồi nhét cả nhà vào trong căn phòng chật hẹp sao?" Tô Mai trừng mắt một cái với cô ấy: "Tiểu Mai và bọn trẻ vừa tới nơi thì đã không ở chung với mẹ tại khu nhà ở lớn trong quân khu, những người ngoài đó sẽ thấy thế nào? Không biết thì còn tưởng rằng người bà này khinh thường con bé rồi đuổi con bé ra ngoài."
"Dạ được, dạ được, là con suy xét không chu toàn." Dụ Lan nắm lấy bả vai của cô ấy mà lắc lắc: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Ba con sắp xếp cho mấy đứa ở căn phòng nào của lầu dưới?"
"Phòng kho chứa đồ."
"Phòng kho chứa đồ!" Tần Thục Mai nghĩ ngợi: "Con tìm người đến đây cho thông giữa phòng kho chứa đồ và phòng sách. Yêu cầu bọn họ sơn sửa thêm một lần nữa, xây mấy căn phòng bên trong hai căn phòng đó. Sau đó, chúng ta bài trí giường ở bên trong, còn bên ngoài thì ngăn ra một phòng sách nhỏ."
Khóe miệng của Dụ Lan giật giật: "Thật sự phải làm như vậy sao? Ông của con sẽ nóng giận mất."
Phòng sách kia chính là nơi mà ông của cô ấy thích nhất, là nơi mà ông ấy đãi khách, bàn công việc, làm việc, đọc sách và đã xem đó chính là địa bàn của riêng một mình ông ấy. Nếu bà chủ nhà đã quyết định như vậy, vậy thì sau này ở nhà ngoại trừ trở về phòng ngủ thì ông ấy cũng sẽ chẳng còn nơi để đi nữa.
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy không phải là cháu trai của ông ấy hay sao? Tiểu Chương có một căn phòng riêng vừa lớn vừa đẹp, còn ba đứa trẻ Tiểu Cẩn nên ấm ức mà phải ở chung trong một căn phòng nhỏ âm u ẩm ướt hay sao? Đi thôi..." Tân Thục Mai xua tay nói: "Có vấn đề gì thì bảo ông ấy tới tìm mẹ."
"Vâng."
Dụ Lan hào phóng chi tiên mua toàn bộ đồ vật trong danh sách. Chưa đầy hai ngày thì bọn họ đã cải tạo xong căn phòng. Điều khiến người khác bất ngờ nhất chính là vậy mà Triệu Nho Sinh thật sự không nói gì thêm, mà ông ấy chỉ để cảnh vệ viên và Triệu Trác mang kệ sách và bàn làm việc của mình lên lầu, đặt nó ở trên ban công ngoài phòng ngủ.
Băng Thành cách thủ đô gần hơn so với Hoa Thành. Chưa đầy hai ngày, Triệu Dần đã đưa vợ là Tịch Nam và con trai Triệu Chương đến trước.
Cùng lúc đó, lương thực và đồ dùng mà Triệu Khác nhờ người vận chuyển cũng đã đến trạm ga phía tây.
Thứ mà Triệu Khác để lại cho người soát vé chính là số điện thoại của anh trai.
Triệu Trác nhận được cuộc gọi thì anh ấy lập tức mượn một chiếc xe quân dụng của cục, rồi lái xe đến trạm ga phía tây.
Khi trông thấy từng bao lớn bao nhỏ được dỡ khỏi chiếc xe chở than đá, tuy rằng trong lòng Triệu Trác đã có sự chuẩn bị nhưng anh ấy vẫn bị doạ sợ: "Sao lại nhiều như vậy?"
"Không đâu.' Người soát vé vừa nói vừa dùng một lóng tay chỉ vào hai cái sọt tre được một chiếc chăn bông cũ bọc lại: "Chỉ là mấy chậu hoa và một ít rau dưa dân dã mà thôi."
Triệu Trác ngẩng đầu, anh ấy ngó ánh mắt hứng thú dò hỏi: "Chúng đều là hoa gì? Là món gì thế?"
"Hoa sơn trà nở rộ và rau xà lách, rau diếp."