Chương 380: So sánh, ghen ty (2)
Chương 380: So sánh, ghen ty (2)Chương 380: So sánh, ghen ty (2)
Triệu Trác xốc một góc của lớp chăn bông lên, anh ấy nhìn thoáng qua chiếc sọt tre được đan lát bằng những sợi rơm rạ đã thấy hoa sơn trà nở rộ tuyệt đẹp, rau xà lách và rau diếp xanh biếc: "Cảm ơn."
Triệu Trác vỗ vai người soát vé, sau đó anh ấy duỗi tay đưa một xấp tiền cho người nọ.
"Đừng!" Người soát vé từ chối nói: "Em trai của anh đã trả đủ tiền xe rồi."
"Nếu có thời gian, tôi mời anh uống rượu."
"Được, tôi chờ."
Ba túi gạo, hai túi bột ngô, bốn túi khoai lang đỏ, hai túi khoai tây, hai thùng cá ướp, một túi cá khô, hai cây măng chua, hai bao tải bưởi, một sọt chuối, ... đầy ắp cả một chiếc xe quân dụng.
Triệu Trác quan sát, anh ấy không dám lập tức vận chuyển chúng đến khu nhà ở lớn của quân khu mà trước tiên là anh quay trở lại khu tứ hợp viện nho nhỏ mà bọn họ đang ở.
"Ở đâu ra nhiều lương thực như vậy?" Dụ Lan nghe thấy tiếng nên đi ra ngoài, cô ấy tò mò nhìn với vào trong xe. Khi nhìn thấy cái sọt tre và bao tải quen thuộc, cô ấy vui vẻ hỏi: "Bọn Tiểu Mai tới rồi sao?"
"Chưa đâu, phải ngày mai cơ." Triệu Trác nói, anh ấy ôm chậu hoa sơn trà được bọc bằng chăn bông rồi bước nhanh vào nhà, ánh mắt đảo qua quyển sách.
Hai đứa nhỏ đang ghé vào bên bếp lửa xem sách thiếu nhi, anh ấy không nhịn được hỏi: "Sao mọi người từ chỗ mẹ về nhanh thế?"
"Nhà anh hai vừa xuống xe lửa, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút." Dụ lan nói, rót cho anh, tiện tay xốc lên một góc túi bông: "Đây là cái gì vậy? A. . hoa sơn trà, nở đẹp quá! Có bốn chậu thôi sao?" "Bốn chậu còn chê ít?" Triệu Trác cười nói: "Có biết đưa về đây khó cỡ nào không?”
Dụ Lan trừng anh ấy: "Bên ngoài đã có tuyết rơi rồi, chúng nó lại còn nở kiều diễm như vậy, nghĩ thôi cũng biết dọc đường vận chuyển đã tốn không ít tâm tư. Bốn bông này chắc là để cho mẹ với Cô Miểu chọn."
Triệu Trác ngẫm lại gia thế của Cố Miểu, người ta không thiếu ăn thiếu mặc, hồi Tết cũng đưa sang đây mấy món của lạ, ở chỗ mẹ cả mùa đông không thể ra khỏi nhà, có thể có hai chậu hoa đầy sức sống kề bên chắc là tâm trạng sẽ tốt hơn một chút: "Phí sức rồi! Thôi, đừng tiếc nuối, không có hoa thì chúng ta có đồ ăn, mau đi xem thử đi, em dâu còn cho người mang sang mấy sọt rau xanh."
"Thật sao?”
"Ừ"
"A, không chỉ có rau xà lách, rau diếp, còn có trái bưởi, chuối tây nữa, haha... Có lộc ăn rồi! Triệu Trác, anh biết không, người này sợ so đo." Dụ Lan cầm quả bưởi, một nải chuối đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Trước đây cũng không cảm thấy vợ chồng cậu hai quá đáng chỗ nào, nhưng hôm nay vừa thấy, một bên cầm theo quần áo tắm rửa sang đây, một bên xách theo bao lớn bao nhỏ, tại sao sự khác biệt trong lòng lại lớn như vậy?”
"Tay không?" Sắc mặt Triệu trác trầm xuống: "Chưa mua cho mẹ chút đồ gì à?"
Bà lão bệnh tật quấn thân, thuốc đắng cứ uống từng chén từng chén, khẩu vị cũng tệ lắm rồi, không ngừng mong anh ấy mua thêm nhiều đồ quý, có thể mang bao rau dại phơi khô, quả khô, cho Bà lão thay đổi khẩu vị cũng được.
"Bảo là vội đặt vé xe lửa, chưa kịp." Dụ Lan bỏ trái bưởi ra, bẻ trái chuối bỏ lên bếp lò nướng, bẻ một trái cho Triệu Trác, nói: "Đồ vật lần trước mượn còn ở trong sân nhà ta, hay là lát nữa kéo qua đi?"
"Gần đây trong thành phố thiếu hụt lương, anh nghĩ kéo một xe đồ lớn như vậy hơi dễ gây chú ý, định là buổi tối đưa sang." Triệu Trác nhéo chuối mím môi: "Bây giờ không muốn đưa nữa."
Đưa qua rồi, cả nhà anh hai cũng không được ăn chung.
"Vậy chờ mấy người Tiểu Mai sang đây coi sắp xếp như này."
"Ừ" Triệu Trác cắn một miếng cuối: "Cái này nhiều không?"
"Có một sọt, còn dư lại em không ăn, đưa cho mẹ để dành...
Quân khu
"Mau ngủ thôi Tịch Nam." Triệu Dần vỗ vỗ giường cảm thán: "Vẫn là chăn mền ở nhà thoải mái, vừa dày dặn vừa ấm áp."
Tịch Nam đứng trước bàn trang điểm, nhìn bức tường trắng phía sau gương: "Triệu Dần, phòng của chúng ta có phải được sơn lại một lần hay không?”
"Không chỉ phòng của chúng ta sơn lại." Triệu Dần nói: "Thư phòng ở dưới cũng đã sửa nhiều?"
"Thư phòng được sửa lại?"
"Ừ”" Triệu dần nói,'Sửa lại thông với phòng để đồ hồi trước, chia phòng trong phòng ngoài, để giường rồi tủ quần áo gì đó. Nhìn có vẻ là chuẩn bị để cho mấy đứa Tiểu Cẩn ở."
"Trời ơi! Ba anh đồng ý rồi à? Ăn tết thì sao? Cấp dưới của ông ấy đều đến thì tiếp đón ở đâu? Đến cả chỗ ngồi nói chuyện cũng không có."
"Chắc là ý của mẹ anh."
"Mẹ anh..." Tịch Nam sợ là chẳng nói được nên lời: 'Nếu mà đều là cháu ruột của mình thì tốt, đây hai đứa con của Tô Mai chẳng có chút quan hệ nào với chúng ta, dọn đại một phòng cho tụi nó ở là được rồi, lại còn nối thông hai phòng, làm thành cái phòng ngủ to như vậy. Ai không biết còn tưởng đang tiếp đãi khách quý gì đó cơ. Đúng thật là não có vấn đề."