[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 381: Nhân Vật Hung Ác (1)

Chương 381: Nhân vật hung ác (1) Chương 381: Nhân vật hung ác (1)Chương 381: Nhân vật hung ác (1)

"Được rồi, làm cũng làm xong rồi, giờ em nói này nói nọ có ích lợi gì? Mau ngủ đi"

"Anh ngủ đi." Tịch Nam đứng dậy nói: "Em xuống lầu coi thử sửa thành cái gì rồi?"

Mọi thứ Dụ Lan đều tự tay sắp xếp không kém rồi!

Đồ nội thất gỗ, rèm màu lam nhạt, đồ trên giường hoàn toàn mới, quần áo giày vớ, sách vở đồ chơi, thứ gì có thể nghĩ đến hầu hết đều chuẩn bị hết.

Sợ sau khi quét vôi ngôi nhà càng ẩm thấp, lúc vừa mới sửa thông phòng Dụ Lan cho người để bốn năm cái bếp lò đốt suốt đêm, ngày hôm sau đến cửa hàng Hoa Kiều mua giấy dán tường xinh xinh về.

Quay đầu nhìn lại thấy hai phòng thông nhau quá tối liền mở thêm cái cửa sổ ở bên hông, lắp một cái cửa kính lớn, kéo rèm ra ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu vào khiến căn phòng trở nên mông lung, cho người ta cảm giác ấm áp.

Tịch Nam nhìn đến ghen tức trong lòng, lúc đi lên lâu bước chân cũng nặng nề hẳn.

Mở cửa phòng ra vừa muốn đi vào, lại nghĩ đến cái gì, cô ta lại lặng lẽ đẩy cửa phòng Triệu Khác ở lúc trước ra, chỉ liếc một cái thôi liền ghen tị đến đỏ mắt.

Quá, quá là xinh đẹp!

Năm 58, đất nước chúng ta vừa mới bắt đầu nghiên cứu phát minh xe có động cơ đốt trong, năm 64 mới sản xuất hàng loạt, trước đó thì dùng xe có động cơ máy hơi nước. Xe có động cơ máy hơi nước dọc đường tiêu tốn nhiều than và nước, mùi nồng, tiếng nổ to, hiệu suất làm việc cũng không cao. Tốc độ nhanh nhất là 80km/ h.

Thành phố Hoa đến Kinh Thị hơn hai ngàn một trăm cây số, nhóm người Triệu Khác ngồi xe 4 ngày 4 đêm, 10 giờ sáng ngày 25 tháng chạp ga phía Tây Kinh Thị, mấy đứa nhỏ đều đuối rồi.

"Tiểu Mai." Triệu Khác mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò: "Tuyết rơi rồi kìa, mặc ấm cho con một xíu."

Tô Mai đáp lại, đưa tay ra khỏi giường tầng trên cùng.

Tiểu Hắc Đản đi đến bên cạnh Triệu Khác, nhìn ra bên ngoài, không khỏi cảm thán,'Oa, trận tuyết này thật lớn, mọi người mau nhìn người đó giãm thành một cái lỗ."

"Để anh nhìn, anh nhìn." Tiểu Du nói rồi dắt Tiểu Hắc Đản đang mặc áo bông, nhón chân đi ra bên ngoài, nhảy mấy lần cũng không thấy cảnh tượng trên mặt đất, vừa ngẩng đầu đã thấy tuyết rơi dày đặc từ trên trời,'giống đường phiến, mẹ." Tiểu Du quay đầu lại hỏi,'Con có thể ăn không?"

Tô Mai cởi bỏ bao quần áo, lấy áo khoác mặc cho Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh bế hai bao quần áo khác đến cười nói,'Có thể."

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi, làm cho cậu bé nghĩ đến các bạn học cùng nhau đắp người tuyết, thời gian đó rất sung sướng,'Đường được đóng gói trong quả cầu tuyết, khi em ăn một ngụm sẽ có vị lạnh và ngọt, gân giống như ăn kem que. Đến đây, mau mặc áo choàng vào."

Tô Mai mở rộng áo khoác để Tiểu Du có thể nhét tay vào.

"Mẹ." Tiểu Du nâng cánh tay lên,"Con không cử động được."

"Không sao, lát nữa mẹ sẽ ôm con đi." Tô Mai cài cúc áo lại cho cậu bé, thắt lưng vào, mở ra một chiếc áo khác, nói với Tiểu Hắc Đản,'Niệm Huy, đến lượt con."

"Mẹ." Tiểu Hắc Đản một bên phối hợp mặc áo, một bên quay đầu nhìn ra bên ngoài ngắm tuyết đọng,'Tới nhà bà nội, con có thể chơi người tuyết không?"

"Có thể." Tô Mai giúp cậu bé thắt đai lưng, lại đội mũ lên cho mấy đứa nhỏ, sửa sang lại khăn quàng cổ, Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, hai người các con đợi chút nữa phải năm tay Niệm Huy, đừng để lạc nhau."

Hai cậu bé gật đầu, một trái một phải nắm tay Tiểu Hắc Đản.

"Tiểu Mai." Triệu Khác kéo giường ra đặt một hộp Lưu Gia Thịnh, là đám người tộc trưởng tặng quà cha mẹ anh trong ngày lễ,"Em trước tiên mang mấy đứa nhỏ xuống xe, Tiểu Cẩn biết anh trai, nhìn thấy nó, em để nó đi một chuyến."

Đồ vật rất nhiều, chỉ dựa vào anh và Diêm Minh căn bản không xong.

"Được." Mở cửa xe, Tô Mai ôm lấy Tiểu Du mang theo bọn nhỏ hòa vào dòng người xuống xe.

Đi chưa được mấy bước, Triệu Cẩn liên nhìn thấy Triệu Trác và Triệu Dần,'Bác cả, bác hai!" Triệu Cẩn nhảy dựng lên hướng về phía bọn họ vẫn tay,'Chúng cháu ở đây, ở đây."

Tô Mai theo ánh mắt Triệu Cẩn nhìn lại, đi ở phía trước một đoạn có người đàn ông, mặc bộ quan phục màu xanh kiểu năm tám, anh ta khoảng ba mươi tuổi, long mày rậm mắt to, mỉm cười trước khi nói, trông rất cởi mở, ở phía sau anh ta còn có một người đàn ông, lịch sự tuấn tú, anh ta đeo một cặp kính cận, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, quần áo mặc nhiều lớp, lúc bước đi thì lắc lư, so với Tiểu Du thì càng giống một con vịt béo đang chờ bị giết thịt.

"Đứa trẻ ngoan!" Triệu Trác vỗ vai Triệu Cẩn, lại khoa tay múa chân bế cậu bé lên cao,'Mạnh mẽ, cũng cao hơn rồi."

Triệu Trác nói xong liền chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Lâm Niệm Doanh cùng Tiểu Hắc Đản đang đứng bên cạnh Triệu Cẩn, sau đó xoay người đem hai đứa bế lên,'Niệm Doanh, Niệm Huy, ha ha. .. cũng giống trong ảnh chụp như đúc, nào gọi bác cải!"
Bình Luận (0)
Comment