[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 382 - Chương 382: Nhân Vật Hung Ác (2)

Chương 382: Nhân vật hung ác (2) Chương 382: Nhân vật hung ác (2)Chương 382: Nhân vật hung ác (2)

Lâm Niệm Doanh từ khi xuống xe liền không yên tâm, mím môi cười "Bác cải"

"Bác cả." Tiểu Hắc Đản tò mò chiếc áo anh ta đang mặc trên người có đính phù hiệu, Bác là đội trưởng của cảnh sát sao?"

"Ha ha. .. Bác cả không phải là đội trưởng, bác cả là đại đội trưởng, hệ thống quân đội và cảnh sát về chức vụ có chút khác nhau, chờ khi nào rảnh, bác cả sẽ nói với cháu một chút." Triệu Trác nói xong liền buông hai đứa bé xuống, nhìn về phía Tô Mai,'Em dâu, một đường vất vả rồi, Tiểu Khác đâu?"

"Ở trên xe." Tô Mai chỉ vào chỗ thùng xe,'Đồ đạc có chút nhiều, phải làm phiền anh cùng anh hai đi lên hỗ trợ một chút."

"Được!" Triệu Trác hướng phía Tiểu Du cười, vài bước đã nhảy lên xe.

Triệu Dần vỗ Triệu Cẩm, gật đầu với Tô mai, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, liên đi theo anh trai.

Một lát sau, bốn người liền bế từng rương, hộp gì đó lại đây.

"Đi thôi." Triệu Khác ôm đồ vật, đi cùng Tô Mai và bọn nhỏ.

"A a, đi thôi." Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, đuổi theo Triệu Trác đi ở phía trước.

Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh sợ cậu bé chạy lạc, vội vàng đuổi theo.

"Mẹ, nhanh lên nhanh lên, anh trai đều chạy rồi."

Tô Mai nghe được âm thanh, ôm Tiểu Du muốn đi theo, ánh mắt nhìn qua phía sau Triệu Dần, hoảng sợ.

So sánh với bọn người Triệu Khác bế cái gì đó, thì anh ta ôm ít đồ nhất, hai cái rương, từng bước thở hổn hển, dáng đi còn siêu vẹo, cái thùng bên trên đang lung lay, mắt thấy sắp rơi xuống, vấn đề đi bên cạnh anh ta còn có đứa trẻ đang đi rất khó khăn.

"Cẩn thận!" Tô Mai chạy vài bước đến, đỡ lấy chiếc rương sắp rơi.

Triệu Dần vốn bước đi đã bất ổn, liền bị cô dọa như vậy, cả người nhắm thẳng xuống đất mà ngã.

Tô Mai bị dọa sợ, anh ta thật sự ngã xuống, như thế nào còn ngã lên đứa trẻ!

Dưới tình thế cấp bách, Tô Mai liền đem Tiểu Du lên lưng,"Tiểu Du, ôm lấy mẹt"

Tiểu Du tuy rằng tuổi còn nhỏ, mặc dày, nhưng đi theo Triệu Khác huấn luyện lâu, theo bản năng phản ứng cực nhanh, liên ôm lấy cổ Tô Mai.

Tô Mai một tay bắt lấy thùng, sau đó đá vào người Triệu Dần, khiến cho anh ta rơi xuống chỗ tuyết bên cạnh, tránh cho đứa nhỏ khỏi bị ngã đè lên.

Triệu Dần chỉ cảm thấy trên mặt là một tảng băng, mở mắt liền thấy tuyết bao phủ, phục hồi lại tinh thân mới nhận ra mình bị em dâu đá vào đống tuyết.

Tô Mai đặt cái rương xuống, ôm Tiểu Du trên lưng, đứa trẻ đang kinh ngạc nhìn cô, Cháu không sao chứ?”

Đứa trẻ này cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi, cậu bé nhìn Tô Mai, lại xem xét cái đầu đang bị tuyết đọng lại, Triệu Dân vừa bị đá bò dậy mấy lần cũng không dậy được.

"DìI" Đứa nhỏ hai mắt lung linh,'Cú đá vừa rồi thật lợi hại! Cứ như vậy. . " Khi nói chuyện liền đi vài bước đến bên cạnh Triệu Dần, hung hăng đá vào chân anh ta/Đá người này trên mặt đất."

Lông mày và mắt Tô Mai nhảy dựng lên, đứa trẻ này thật sự có thù tất báo.

"Dì đừng sợ, cháu không phải người xấu.' Đứa trẻ nói xong, gấp gáp chạy tới bên cạnh người lính,'Cha cháu, Tôn Đại Hổ, cháu là con của cha, Tôn Tiểu Lang, núi rừng này người lợi hại nhất là Tiểu Lang, ngao -"

Tô Mai giật giật khóe miệng, Tiểu Du nhìn đứa trẻ trợn tròn mắt, sau đó học theo đứa trẻ giương giọng,^A -"

"Ngốc! Là ngao, xem tôi đây." Tôn Tiểu Lang nói xong, hai tay nhỏ bé đưa ra phía trước, phồng má hướng về phía cha đang chạy đến,"Ngao -"

Tôn Đại Hổ một đầu đầy mồ hôi đi tìm cậu bé, nhìn thấy đứa con vẻ mặt hung ác hiện lên.

"Tiểu tử thối!" Tôn Đại Hổ nâng tay đánh vào đầu đang đội mũ long của đứa trẻ,'Xin lỗi!"

Tôn Tiểu Lang duỗi đầu lưỡi ra,'Gâu! Gâu! Con hiện tại là con chó nhỏ, không thể nói gâu -"

"Gâu! Gâu!" Tiểu Du cũng học cậu bé duỗõi lưỡi ra/"Tôi hiện tại là con chó nhỏ, không thể nói gâu -"

"Ha ha. . ." Tôn Tiểu Lang chỉ vào Tiểu Du cười,'Cậu nhất định là anh em thất lạc nhiều năm của tôi!"

"Ừ!" Tiểu Du gật đầu,'Tôi cũng cảm thấy như vậy!"

Tôn Tiểu Lang: "Ngao -"

"Ngao -" Tiểu Du.

Tô Mai gật đầu với Tôn Đại Hổ, đặt Tiểu Du ở trên thùng, kéo áo Triệu Dần, kéo người vẫn ở trong đống tuyết ra.

"Em, em dâu!" Bị chôn ở trong đống tuyết thời gian dài như vậy, Triệu Dần bị lạnh đến mức chết cóng, nói chuyện răng run lập lập va vào nhau.

"Anh hai không sao chứ?”

Triệu Dần đứng dậy vỗ tuyết trên người, cả người đều sững sờ,/'Không, không sao."

"Ồ" Tô Mai nhớ đến Tiểu Du liền nhớ đến đứa nhỏ vẫn còn đây, kêu Tiểu Du vào ngực anh ta/'Vậy anh ôm Tiểu Du, em ôm rương." "Ngao -" Tiểu Du đang gọi một nửa phát hiện mình bị thay đổi chỗ, nghiêng đầu xem xét khuôn mặt bị đông cứng của Triệu Dần/A, đồ xấu xít"

Triệu Dần: "..

"Tiểu Du, xin lỗi mau, đây là bác hai!"

"Ha! Ha!" Tiểu Du Nhi lè lưỡi,'Hiện tại con là con chó nhỏ, sẽ không thể nói -"
Bình Luận (0)
Comment