Chương 390: Đổi cách xưng hô (1)
Chương 390: Đổi cách xưng hô (1)Chương 390: Đổi cách xưng hô (1)
Thức ăn cô ấy gói đều được đặt lên xe chở than, đây là những thứ mà mợ chuẩn bị, phần lớn là lạp xưởng, thịt ngỗng khô và thịt xông khói, nói là đặc sản phương nam cũng không hoàn toàn, thịt xông khói là của tỉnh Tương.
Hoàng Đình Đình nhìn về phía Dụ Lan.
Dụ Lan cười gật đầu: "Nhận đi, đừng khách khí với em dâu của tôi."
Hoàng Đình Đình cười, nhận lấy túi vải: "Có thời gian, thì bảo Dụ Lan đưa cô ra ngoài tụ tập."
"Được."
Tiễn Hoàng Đình Đình xong, Tần Thục Mai liên dặn dò: "Tiểu Lan, con cầm chìa khoá nhà đưa Tiểu Mai và hai đứa nhỏ qua đó xem xem."
"Xem nhà không gấp.' Tô Mai nói: "Mẹ, để Tiểu Du Nhi cho con, để anh cả bế mẹ lên lầu, con giúp mẹ bóp chân."
"Buổi tối lại bóp." Tân Thục Mai ôm Tiểu Du Nhi cười nói: 'Hôm nay không dễ gì mới được ra khỏi ổ, con để mẹ ngồi chơi một lát."
"Bóp chân ở đâu cũng được ạ.' Tô Mai xắn tay áo lên, rồi ngồi xổm xuống trước người bà ấy: "Để mẹ lên lầu sợ là bọn con đi rồi, ba lại ở bên ngoài, một mình mẹ ngồi ở đây quạnh quẽ."
Nói xong, cô ấy thò tay vào ống quần, xoa bóp đầu gối cho bà ấy.
Đâu gối sưng to, vừa chạm vào đã thấy lạnh.
Tô Mai vừa xoa bóp nhẹ nhàng, vừa dẫn một tia dị năng nhỏ vào đầu ngón tay, xoa bóp từng huyệt vị theo lực đạo.
Lúc đầu, Tần Thục Mai không có cảm giác gì, dần dân mới cảm nhận được chút ấm áp. Thật thoải mái! Cơn đau dường như đã biến mất một chút. Dụ Lan cầm chìa khóa xuống, Tần Nhật Mai đã ngủ say trong lúc được Tô Mai đấm bóp.
Dụ Lan kinh ngạc che kín miệng, hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa đã chảy nước mắt: "Đã lâu lắm rôi mẹ mới không cần dùng đến thuốc giảm đau mới có thể yên ổn ngủ một giấc."
Tô Mai cẩn thận ôm Tiểu Du từ trong ngực Tần Nhật Mai ra rồi đưa cho Dụ Lan.
Dụ Lan đưa tay ra nhận theo bản năng.
Tô Mai vén chăn, cúi người bế người kia lên: "Chị dẫn đường đi."
"À, à, được."
Trong lúc đó, Tịch Nam đang kiếm cớ lên lầu sau khi ăn cơm xong thì nghe thấy động tĩnh ở ngoài sân, cô ta kéo màn cửa sổ ra rồi nhìn xuống, sau đó hơi sửng sốt, cô ta quay đầu nói với Triệu Dần đang ngồi trước bàn đọc sách: "Tư lệnh Quý tới, anh mau xuống tiếp khách với cha đi, mau lên!"
"Không phải còn có anh hai sao?"
Tịch Nam tức giận đi tới kéo cánh tay anh ta dậy, đẩy ra phía ngoài nói: "Anh hai là anh hai, anh là anh, nhà anh ta có tiền có chia cho anh không? Nếu anh ta có quyền thì có còn chăm sóc anh nữa không?"
"Anh... Sách của anh..."
Hai người đang nhao nhao cãi cọ, vừa mở cửa thì cũng đúng lúc đối mặt với Dụ Lan và Tô Mai đang đi tới.
"Hai người nhỏ tiếng chút đi!" Dụ Lan trợn mắt nhìn hai người: "Khó khăn lắm mẹ mới ngủ được đó."
Triệu Dân ngoan ngoãn gật đầu, phòng không cách âm, Tịch Nam nghĩ rằng hai người đó chắc chắn đã nghe được, cô ta lúng túng chớp mắt, sau đó lại thản nhiên ngẩng đầu, ánh mắt quét qua hai tay Tô Mai đang ôm Tần Nhật Mai một cách vững vàng, cô ta bĩu môi: "Không hổ là dân tới từ nông thôn!" Sức này cũng chẳng kém người nào.
Tô Mai lạnh nhạt liếc cô ta rồi đi vòng qua hai người, theo chân Dụ Lan bước vào phòng của hai ông bà.
Căn phòng này ở phía đông nam, ánh sáng chiếu vào tốt, không gian lớn, một tấm bình phong ngăn cách giữa trong và ngoài, bên trong còn có một nhà vệ sinh riêng.
Dụ Lan vén một bên chăn lên rồi đặt Tiểu Du xuống, sau đó lại vội vàng đến cởi giày giúp Tần Nhật Mai.
Đặt Tần Nhật Mai xuống, Tô Mai vừa cầm cổ tay bà, vừa dùng dị năng đi một vòng trong cơ thể bà, xua tan một ít khí lạnh đã ở trong cơ thể bà nhiều năm.
"Chị dâu." Sau khi đắp kín chăn cho bà, Tô Mai lại sang bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Du rồi xoay người đi theo Dụ Lan ra ngoài, nói: "Không cần xem phòng gấp đâu, để hôm khác rồi đi đi, em định đưa Tiểu Du về sắp xếp lại hành lý một chút. Ngoài ra, nếu em muốn đưa con đi tắm, thay quần áo thì phải đến phòng tắm ạ?"
"Đến phòng tắm đi, trong nhà chúng ta có, sạch sẽ lắm." Dụ Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ vào phòng đối diện: "Các em ở tạm đây đi."
Vừa dứt lời, chị cũng mở cửa sẵn cho Tô Mai.
Căn phòng này không nhỏ, mặc dù một góc phòng không được ánh sáng không chiếu đến nhưng ở ngoài còn có một ban công lớn hướng về phía đông, trong phòng cũng không tối.
Tô Mai quan sát bốn phía, không thể không nói chị ấy rất có tâm.
Từ những thứ lớn như nội thất trong phòng được làm bằng gỗ lim hay những vật nhỏ như đồ trang trí, chưa nói đến việc tất cả đều là đồ mới thì còn được bố trí theo cách vô cùng ấm áp thoải mái.
"Chị dâu, làm phiền chị rồi."
Dụ Lan khoát tay cười nói: "Thích là được." "Thích, thích lắm ạ." Tô Mai nhìn màn cửa sổ màu đỏ thẫm, chiếc giường lớn rộng khoảng 2 mét, áo gối, chăn nệm cũng màu đỏ thẫm, ngoài ra còn có giá vẽ, giấy trắng và màu vẽ ở một bên, trong mắt tràn ra ý cười.