Chương 391: Đổi cách xưng hô (2)
Chương 391: Đổi cách xưng hô (2)Chương 391: Đổi cách xưng hô (2)
Đặt Tiểu Du xuống, Tô Mai rót một ly nước cho Dụ Lan rồi mở hành lý ra để sắp xếp lại, vừa nói: "Chị dâu, người giao lương thực mà chúng em nhờ vẫn chưa tới nữa sao?"
Mới vừa nãy còn không thấy cá ướp trong phòng bếp, lát nữa biết nấu món gì đây.
"Đến rồi, hôm qua đã bị anh cả em mang đến nhà tụi chị." Dụ Lan cười nói: "Nhiều thứ quá, phòng trữ đồ không để hết được nên cứ để tạm ở chỗ tụi chị, muốn ăn cái gì thì em cứ lên một danh sách, ngày hôm sau chị sẽ để anh cả em đưa tới cho em.”
"Được." Tô Mai cũng không nghĩ gì nhiều: "Lúc em chuẩn bị thức ăn, em cũng sẽ nấu cho nhà chị một phần, chị dâu, chị thích ăn món gì thì cứ lấy nhé. À, đúng rồi, còn có hoa nữa, ngày mai chị để anh cả ôm hai chậu về để trong phòng ngủ của mẹ, hai chậu còn lại là để cho chị nhé."
"Cho chị á!" Dụ Lan kinh ngạc nói: "Không phải cho Cố Miểu sao? Mấy ngày trước cô ấy đã gọi điện cho chị, hỏi em chừng nào đến."
"So với hoa lá cây cỏ, cô ấy thích ăn hơn." Tô Mai cười nói: "Em đã chuẩn bị rượu nho, rượu vang và còn ướp cả cá cho cô ấy rồi."
Tô Mai đã gửi những hai vò rượu loại đó cho Dụ Lan và các bà trước. Dụ Lan đã uống thử, rượu đậm đà hương vị thôn quê nhưng vị rượu thì vẫn chưa ngon lắm, còn có bao bì đóng gói không được chỉnh chu cho lắm, người trong nhà uống thì không có vấn đề, chỉ sợ nếu đưa cho bên phía Cố Miểu thì sẽ bị chê: "Ăn tết mà, nhiều người ra vào nhà cô ấy lắm. Không thì ngày mai chị đến cửa hàng Hoa Kiều mua giúp em hai bình rượu vang, sẵn tiện cũng mua cho em một bao thuốc lá đắt tiên và một bộ đồ trang điểm luôn."
"Không cần đâu ạ, em quen với cô ấy chứ không phải là người thân trong nhà của cô ấy." Tô Mai vừa nói vừa mở tủ quần áo, lúc ánh mắt quét qua đồ vật bên trong thì không khỏi sửng sốt: "Chị dâu, chị lại mua quần áo cho em à."
Tô Mai lật xem, áo choàng dài, đồ bông, áo lông, khăn quàng, mũ, giày đế cao, ngoài ra còn có vớ lông, đồ lót, đồ dùng cá nhân, đúng là cần cái gì cũng có.
"Không cần cảm ơn chị." Dụ Lan cười nói: "Mẹ cho tiên, chọn nguyên liệu vải và tìm thợ may cả đấy, chị chỉ việc chạy chân chút thôi."
Tô Mai quét mắt nhìn mác của cửa hàng Hoa Kiều trên mấy bộ quần áo, cô cười cười không nói gì nhưng đều ghi nhớ những ân tình này trong lòng.
Hai người cười cười nói nói trên lầu, dưới lầu lại không yên ổn như vậy.
Tư lệnh Quý nhận lấy súng từ tay Triệu Nho Sinh, ông bắn vài phát vào xe chở tuyết bên ngoài, sau đó xoay đầu nhìn lại: "Tháo được không?"
Triệu Trác và Triệu Nho Sinh cũng đồng thời nhìn về phía Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh.
Triệu Cẩn gật đầu: "Được ạ."
Triệu Nho Sinh vừa định nói vào phòng tháo đi.
Thì đã nghe Tiểu Hắc Đản chán ghét nói: "Tôn Tiểu Lang, em ngốc chết đi được! Em có thấy ai nướng chim sẻ mà không lấy nội tạng ra không? Đưa cho anhI"
Mấy người nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Hắc Đản đoạt lấy chim sẻ từ tay Tôn Tiểu Lang rồi khom người lấy một cây bút chì sắc nhọn từ chiếc túi ở đùi để làm một con dao nhỏ, sau đó, cậu bé ngồi xổm xuống đất để vặt lông chú chim sẻ, sau một đường rạch dao rồi lộn lại, toàn bộ phần nội tạng đã bị lấy ra, thủ pháp sạch sẽ gọn gàng.
"Đứa nhỏ này." Tư lệnh Quý cười nói: "Lúc nãy ta ở trên lầu nhìn thấy cậu bé dùng một cước để đá bay con chim sẻ thì đã muốn khen cậu bé 'Giỏi, động tác rất đẹp! Tôi nghe các cậu gọi cậu bé ấy là 'Tiểu Hắc Đản?"
"Tên thật là Lâm Niệm Huy." Triệu Nho Sinh quay đầu chỉ về phía Lâm Niệm Doanh: “Anh em chú bác với thằng bé đó. Bà nội của bọn chúng, nói ra không biết ông có biết không, chính là đồng chí Lưu Anh đã đóng góp lớn vào cuộc giải phóng Hoa Thành."
Tư lệnh Quý gật đầu: "Tôi nghe phong thanh rằng bà ấy có hai đứa con trai..."
"Thiếu tá Không quân Lâm Hồng Quân và đại đội trưởng Pháo binh Lâm Kiến Nghiệp, cả hai đều đã... hi sinh."
Đề tài bỗng trở nên nặng nề, tư lệnh Quý vuốt ve khẩu súng trong tay rồi vỗ vai Lâm Niệm Doanh một cái: "Khi nào rảnh thì dẫn em trai tới nhà ông chơi, thiếu cái gì thì cứ nói với ông Quý."
Lâm Niệm Doanh mỉm cười gật đầu.
"Đứng ngốc ở đó làm gì?" Tiểu Hắc Đản liếc nhìn Tôn Tiểu Lang: "Còn không vào phòng bếp lấy chút muối, rượu đế, ngoài ra còn có anh Sâm, chị Quân, hai người mau lấy bùn về đây đi."
Ba đứa bé đáp một tiếng rồi rối rít chạy đi làm việc.
Tiểu Hắc Đản thả chú chim sẻ đã lấy nội tạng xuống rồi lại cầm lấy một con khác, cậu vừa nhanh nhảu nhổ lông, rạch bụng chúng, vừa nhăn mi thở dài: "Ai, đi tới đâu cũng trở thành đại ca, hết cách thật rồi! Ai bảo mình mạnh quá làm chỉ."