Chương 392: Đổi cách xưng hô (3)
Chương 392: Đổi cách xưng hô (3)Chương 392: Đổi cách xưng hô (3)
Đứa trẻ nghịch ngợm thèm ăn thịt, bắt chim sẻ để nướng đã không còn là chuyện gì quá mới mẻ, mặc dù mọi người đều bị thủ pháp sách sẽ của Tiểu Hắc Đản hấp dẫn nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ xem như trẻ con quậy phá, ở quân khu phía nam nướng chim sẻ rất nhiều, bây giờ lại nghe cậu bé nói vậy, bọn họ không khỏi hoài niệm, ba đứa trẻ lớn hơn cậu bé vài tuổi lại bị cậu chỉ huy xoay vòng vòng, ngoài miệng dù nở nụ cười nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Đặc biệt là tư lệnh Quý dẫn binh hàng năm, Triệu Nho Sinh chuyên làm công tác tư tưởng cho các chiến sĩ và Triệu Trác dẫn đội lính canh gác.
Đứa trẻ này...
"Niệm Huy." Tư lệnh Quý ngoắc kêu: "Biết chơi súng không?"
Vừa nói, ông vừa đưa súng trong tay mình tới: "Nào, bắn một phát cho ông nhìn xem nào."
Tiểu Hắc Đản nhướng mi nhìn ông một cái rồi xoay ngươi quay lưng về phía ông, tiếp tục động tác trong tay.
Tư lệnh Quý hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không tức giận, ngược lại càng thấy hứng thú hơn, ông đi tới bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống, vừa hơ lửa, vừa nhìn Tiểu Hắc Đản đang cầm một con chim sẻ khác, cậu nhổ lông, rạch một đường ở bụng với vẻ mặt không hề hoảng sợ, chiều dài và độ sâu của vết cắt đều có vẻ rất chuẩn xác: "Ai dạy cháu giết chim sẻ thế? Cháu..."
"Mẹ cháu ạ-" Tiểu Hắc Đản nhìn súng trong tay ông: "Súng trong tay ông cũng do mẹ cháu làm, mẹ cháu giỏi lắm!"
"Ồ -" Tư lệnh Quý vuốt ve khẩu súng trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Nho Sinh: "Mẹ của thằng bé là?"
"Con dâu nhà tôi, Tô Mai." Triệu Nho Sinh cười nói: "Nó thích vẽ, trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ làm cho mấy đứa nhỏ vài món đồ chơi. Tuy nhiên, cấu trúc của những món đồ chơi đều là do Tiểu Khác vẽ."
Tư lệnh Quý gật đầu, lại nhìn về phía Tiểu Hắc Đản.
Lúc này, ba đứa bé đã cầm gia vị và bùn tới.
Tiểu Hắc Đản đặt con dao bút chì xuống, sau khi cọ tay lên tuyết, cậu cầm chén rượu đế lên rồi đổ một chút vào trong bụng chú chim sẻ, sau đó rải muối lên rồi đắp bùn lên con chim sẻ, sau đó ném nó vào lửa: "Thấy chưa, chỉ cần xử lý như vậy thôi. Được rồi, ba người cũng làm thử đi."
Dứt lời, cậu bé câm con dao nhỏ lên rồi đứng dậy đi vào phòng rửa tay, sau đó cậu đi ra, lấy một khẩu súng khác đang giắt bên hông Tôn Tiểu Lang, cậu nói với tư lệnh Quý: "Xem này, cháu chỉ tháo một lần thôi."
Ở nhà đã chơi thứ này đến chán, Tiểu Hắc Đản biết rõ mỗi bộ phận trong súng như tay trái tay phải của mình, không tốn quá nhiều thời gian, chỉ chốc lát sau, cậu đã tháo xong một khẩu súng bằng gõ.
Trong lòng tư lệnh Quý bất ngờ, tốc độ tay ấy..." Tháo thôi thì chưa đủ, còn phải lắp lại nữa."
Tiểu Hắc Đản liếc ông nhưng không lên tiếng, cậu cầm lấy từng bộ phận của khẩu súng lên rồi lắp lại: "Tốt lắm."
Tư lệnh Quý cầm lấy khẩu súng nhìn thử, bên trong có chứa đạn làm bằng gỗ, ông nhắm thẳng vào thân cây bên ngoài rồi bắn một phát.
Tiểu Hắc Đản giận đến liếc trắng mắt: "Ông không được bắn vào trong đống tuyết, em trai cháu còn ở trong phòng ngủ đấy."
Trong bụng Triệu Trác căng thẳng, nhắc nhở: "Niệm Huy!"
Tư lệnh Quý liếc anh ta rồi áy náy cười với Tiểu Hắc Đản, ông ra dấu tay với đám cảnh vệ viên bên ngoài, đối phương nhanh chóng đưa tới một khẩu súng thật.
Tư lệnh Quý tháo băng đạn xuống rồi đưa cho Tiểu Hắc Đản: "Đồ thật, mở ra xem thử đi."
Hai mắt Tiểu Hắc Đản sáng lên, cậu bé vẫn chưa từng được cầm thử súng thật. Cầm trong tay, cảm nhận và cân nặng đều hoàn toàn khác biệt, Tiểu Hắc Đản càng cầm càng thấy vui: "Cho cháu được không ạ?"
Tịch Nam nghe vậy thì 'xùy" một tiếng, trong mắt thoáng qua tia khinh thường, trẻ mồ côi của liệt sĩ thì sao, còn chẳng phải bị con nhỏ nhà quê Tô Mai đó nuôi dạy thành kẻ không biết nhìn mặt người khác, tính cách cục mịch sao.
Triệu Trác đang đứng bên cạnh vợ chồng bọn họ, nghe vậy thì tức giận nhấc chân đá Triệu Dần một cước.
Triệu Dần lảo đảo một hồi mới đứng vững lại, anh ta chỉnh lại mắt kính, mặt đầy mờ mịt nhìn Triệu Trác: "Anh, anh cả, anh đá em chỉ vậy?"
Triệu Trác nhéo mi tâm, quay lại nhìn anh ta với vẻ mặt càng mờ mịt hơn: "Anh đá em sao?”
Triệu Dần nhìn dấu chân trên đùi: "Đá."
"Ồ"" Triệu Trác che miệng ngáp một cái: "Xin lỗi, nộng du."
Triệu Chương nhìn nhìn bác cả, trong con ngươi tối sâm.
Cậu ta có thể thấy rõ, bác cả là cố ý.
"Cháu anh không muốn nhận không đồ của ông." Tiểu Hắc Đản nói: "Cháu có một chiếc thuyền nhỏ có thể chạy dưới nước bằng đèn cồn, ông có muốn đổi với cháu không?”
"Ồ -" Tư lệnh Quý nhướng mày: "Nghe cháu nói thì có vẻ cháu có rất nhiều đồ chơi à?"
"Có một ít ạ."Tiểu Hắc Đản suy nghĩ một chút: "Mẹ cháu nói đồ chơi của cháu làm từ vỏ đạn, rễ tre hoặc gỗ, chẳng đáng mấy đồng. Ông mua khẩu súng này hết bao nhiêu tiền, hai trăm có đủ không ạ?"