Chương 393: Tìm có chút chuyện (1)
Chương 393: Tìm có chút chuyện (1)Chương 393: Tìm có chút chuyện (1)
Tư lệnh Quý lắc đầu: "Súng ống không được phép buôn bán ở đất nước ông, nếu muốn có một khẩu súng thì cũng không phải là không được. Hay ông đề xuất cháu tham gia quân ngũ, cháu thấy thế nào?"
Cảnh vệ viên nghe vậy lập tức hiểu được tư lệnh nhà mình đang muốn làm gì, có ai mà không khao khát chen một chân vào trong danh sách đó chứ, nếu anh ấy cho không một người ngoài như vậy, lúc về chẳng phải sẽ náo loạn ầm trời sao: "Tư lệnh..."
Tư lệnh Quý xua tay, nhìn Tiểu Hắc Đản: "Cháu tháo nó ra đi, nếu có thể tháo rời rồi lắp ráp lại, sau Tết ông sẽ đưa cháu đi đăng ký nhập ngũ."
"Có phải sau khi vào bộ đội rồi cháu sẽ không thể vê nhà giống như anh hai cháu không?”
Triệu Nho Sinh và Triệu Trác liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Triệu Cẩn.
Việc thành lập đội đặc biệt vẫn đang trong giai đoạn bí mật. Triệu Khác cũng không nói với ba và anh hai của mình về những vấn đề liên quan hay chuyện về quân đồng tử.
"Ba cháu đã lấy được một suất trong danh sách quân đồng tử cho cháu rồi." Triệu Cẩn nói: "Qua Tết cháu sẽ nhập ngũ luôn."
Tư lệnh Quý nhướng mày, không ngờ con trai út của nhà họ Triệu có quan hệ không tồi đấy chứ, vậy mà cũng có thể chen một chân vào danh sách quân đồng tử.
"Không muốn rời khỏi nhà à?" Tư lệnh Quý sờ đầu Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản gật đầu, biết mình không thể sở hữu một khẩu súng thật, thế là tập trung kiểm tra khẩu súng lục cỡ 54 trong tay cho đỡ thèm. "Quân đồng tử gì thế?" Tịch Nam hỏi Triệu Dần.
Triệu Dần cũng chẳng xa lạ gì chuyện này, anh ấy đã lớn lên trong quân đội từ khi còn nhỏ, cũng từng tham gia một thời gian nhưng không chịu được vất vả và mệt nhọc, nhìn thấy đổ máu hy sinh thì sợ chết khiếp, bởi vậy không lâu sau đã kêu la âm ï đòi về nhà: "Một tổ chức bao gồm các thanh thiếu niên..."
Triệu Dần giải thích đơn giản, trong lòng Tịch Nam vừa mới nảy lên một chút ý định lại biến mất ngay lập tức.
Vẫn có sự khác biệt giữa súng thật và súng gõ, thứ nhất, súng gỗ nhỏ hơn và nhẹ hơn súng thật, thứ hai, chế độ tự động của súng thật sử dụng kiểu nòng có độ giật ngắn. Trên cơ sở của súng thật ban đầu, bu lông tự cắt đã được thêm vào súng gỗ, nói một cách chính xác, khi thiết kế súng gỗ, Tô Mai đã có những cải tiến, tăng tầm bắn và giảm tỷ lệ kẹt đạn ban đầu của khẩu súng lục cỡ 54.
"Xong rồi." Tiểu Hắc Đản cầm chiếc mũ và đưa cho tư lệnh Quý xem, tất cả các bộ phận đều nằm trong chiếc mũ.
"Cái này, còn có cái này và cái này nữa." Tiểu Hắc Đản chỉ vào một số bộ phận, thắc mắc hỏi: "Tại sao lại khác với súng gỗ ạ?"
Ánh mắt tư lệnh Quý chợt dừng lại, lúc nãy chỉ chú ý tới tốc độ của Tiểu Hắc Đản mà bỏ qua sự khác biệt của mấy bộ phận này.
Không, cũng không phải là bỏ qua, suy cho cùng, khẩu súng gỗ có giống với khẩu súng lục cỡ 54 đến đâu thì nó cũng chỉ là một món đồ chơi, cho dù có nhận thấy sự khác biệt, người ta cũng chỉ coi nó như một món đồ chơi mà cố tình sửa đổi một số chỉ tiết để giảm bớt những rắc rối không đáng có.
Tư lệnh Quý vuốt ve khẩu súng đồ chơi trong tay, tháo băng đạn, lấy một viên đạn vỏ gỗ rồi đưa cho cảnh vệ viên, nói: 'Lập tức tìm một khúc gỗ đặc chế ra mấy viên đạn dựa theo kích thước của viên đạn này."
"Vâng!" Trong bếp nhà họ Triệu có gỗ, cảnh vệ viên đã nhanh chóng làm ra hai viên đạn gỗ, đưa cho tư lệnh Quý: "Tư lệnh."
Tư lệnh Quý nhanh chóng nạp vào băng đạn, bóp cò và bắn vào cây cột bên ngoài sân, một tiếng "Đoàng”" vang lên, viên đạn gỗ đã găm vào cây cột.
"Em cháu đang ngủ mà.' Tiểu Hắc Đản bất mãn nói: "Sao ông lại bắn vào cây?"
"Hì hì, ông phấn khích quá nên quên." Tư lệnh Quý ngượng ngùng sờ mũi, nói với cảnh vệ viên: "Tiểu Lý, cậu đi kiểm tra xem viên đạn găm vào cây cột sâu bao nhiêu?"
Cảnh vệ viên đáp lại và nhanh chóng bước ra sân.
Triệu Trác cũng bước nhanh theo sau.
Một lát sau, cảnh vệ viên quay lại nói: "Tư lệnh, mười cm."
Khuôn mặt Triệu Trác lộ vẻ tiếc nuối: 'Đạn gỗ kém quá, nếu là đạn thật..."
Tư lệnh Quý trầm ngâm nhìn khẩu súng trong tay, sau đó anh ấy cởi chiếc khăn quàng cổ ra trải trên mặt đất, đồng thời tháo rời khẩu súng gỗ trên tay ra.
"Tư lệnh Quý." Triệu Nho Sinh bước tới và nói: "Trong phòng có một cái bếp lò."
"Không cần đâu.' Tư lệnh Quý vẫn tiếp tục động tác, chỉ trong chốc lát đã tháo rời khẩu súng gõ: "Tới đây nào Niệm Huy, hai ông cháu mình so sánh một chút."
Tiểu Hắc Đản bỏ cái mũ của mình xuống bên cạnh chiếc khăn quàng cổ, hai người họ châu đầu vào nhau để kiểm tra từng bộ phận một.
Vừa quan sát, tư lệnh Quý vừa giải thích với Tiểu Hắc Đản: "Ưu điểm lớn nhất của súng lục cỡ 54 là đạn có sức xuyên mạnh, tâm bắn xa, kích thước nhỏ... dễ mang theo, dễ lắp ráp và tháo rời..."
Càng nói, giọng của tư lệnh Quý càng nhỏ.