Chương 396: Tìm anh có chút chuyện (2)
Chương 396: Tìm anh có chút chuyện (2)Chương 396: Tìm anh có chút chuyện (2)
Ra khỏi nhà họ Quý, Triệu Khác không khỏi thở dài một hơi, lúc Tiểu Mai đang xếp đồ chơi cho bọn trẻ, anh đoán chắc sẽ có chuyện như vậy xảy ra mà, nhưng không ngờ không phải ba anh và anh cả nhà mình nhìn thấy sự khác biệt của khẩu súng, mà lại là tư lệnh Quý.
Như vậy cũng tốt, anh đỡ phải phí sức tìm người trình khẩu súng và bản thiết kế lên.
Vốn dĩ Triệu Khác đã đi làm về muộn rồi, loay hoay một hồi mới về đến nhà thì lúc này đã hơn mười giờ.
Bọn trẻ đã đi ngủ, chỉ còn Tô Mai, ba và mẹ anh chờ ở phòng khách.
Tần Thục Mai vừa mới tỉnh dậy, ngủ một giấc thẳng cho tới bây giờ, cả người sảng khoái và tràn đây sức sống không thể tả, đã nhiều năm rồi không được thoải mái như vậy.
"Tiểu Khác." buổi tối Triệu Trác lái xe về, mang theo đồ ăn và trái cây, Tân Thục Mai đang ngồi bên cạnh lò than lột bưởi, nhìn anh vẫy tay: "Ăn bưởi này."
Tô Mai đứng dậy: “Anh chưa ăn cơm đúng không?”
"Ừ" Triệu Khác cầm một miếng bưởi lên bỏ vào miệng, lạnh quá: "Em đừng xuống bếp nữa, để chị Lý lấy đại một ít đồ ăn cho anh là được rồi."
"Hôm nay chị Lý bận rộn cả ngày nên em kêu chị ấy đi ngủ sớm rồi." Số miệng ăn đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, tất nhiên việc nấu nướng một mình sẽ càng thêm vất vả. Tô Mai vừa đi vào nhà bếp vừa quay đầu lại hỏi: "Mẹ, mẹ muốn ăn thêm gì không?”
Tần Thục Mai: "Tiểu Khác ăn cái gì?"
"Mì gói ạ." Triệu Khác ngồi xuống bên cạnh Tần Thục Mai, cầm lấy cái cái kìm gắp than trên lò than, lấy quả bưởi trong tay bà ấy để lên trên đó rồi nướng. Tần Thục Mai sửng sốt một chút, sau đó chụp tay anh nói: "Con muốn nướng đấy à."
"Lạnh quá mẹ." Triệu Khác cầm kìm gắp than lật quả bưởi lại, sờ vào thấy bớt lạnh, tách một miếng bưởi đưa cho bà ấy, rồi hỏi ba anh đang cầm tờ báo: "Ba ăn không ạ?”
Triệu Nho Sinh vừa định để tờ báo xuống cầm lấy miếng bưởi, nhưng nhìn khuôn mặt của vợ mình nhăn rúm lại vì chua thì nói: "Con ăn đi."
Triệu Khác thản nhiên nhét một miếng bưởi vào miệng, chua lè chua lét, nhưng cũng không nhả ra, có điều nhai không nổi, cơ trên mặt co giật liên hồi.
"Ha ha...' Tân Thục Mai ráng chịu vị chua trong miệng, cười nói: "Vị cũng được lắm, con nướng tiếp đi."
Triệu Khác bỏ quả bưởi xuống, cầm lấy ly nước của Tô Mai, uống một hơi hết nửa ly, nhìn ba mình: "Ba có tư lệnh Quý đến nhà không?"
Triệu Nho Sinh gật đầu, kể lại chuyện lúc chiều, cuối cùng hỏi: "Ông ấy tìm con à?
"Dạ, tư lệnh Quý nói con trưa mai cầm bản thiết kế và khẩu súng đi với ông ấy đến viện nghiên cứu."
Tô Mai dỏng tai lên nghe, nhanh chóng khuấy sợi mì vào nước sôi, sau đó đập hai quả trứng vào nồi, đặt một nắm rau diếp lên đó, cuối cùng rắc thêm dầu mè.
"Ba." Tô Mai bưng khay đi tới: "Con làm nhiều lắm, ba muốn ăn một chút không ạ?
"Không được." Triệu Nho Sinh đăm chiêu suy nghĩ một hồi, hỏi con trai: "Có phải Cố Sâm đã lấy một suất trong danh sách quân đồng tử cho Tiểu Cẩn không?"
Triệu Khác lắc đầu: "Có liên quan đến nhiệm vụ của con tới Bắc Kinh lần này."
Cho nên không tiện nói thêm. Triệu Nho Sinh nghe vậy thì đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, quân đồng tử đã không tuyển quân mấy năm rồi, nhưng một Chính ủy như ông ấy lại không nghe được một chút tin tức nào về đợt tuyển quân lần này, điều đó cho thấy cấp trên rất coi trọng chuyện này, và đương nhiên cũng rất khó để có được một suất trong danh sách.
Cố Sâm ngôi ở vị trí đó, cho dù trong tay có bao nhiêu suất cũng không đủ để chia sẻ cho con cháu họ Cố của anh ta, nhưng lại nhường một suất cho con trai út của ông, đây quả thật là một ân tình quá lớn! Con trai ông phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đứng bên phe người khác, để người khác sử dụng?
Con trái út là người có tiền đồ nhất trong ba đứa con trai của ông, chỉ vì một suất trong quân ngũ mà phải chịu sự khống chế của người khác, đây là điều mà Triệu Nho Sinh không muốn nhìn thấy nhất. Đó cũng là lý do đã khuya như vậy rồi nhưng ông vẫn chờ anh mà chưa đi ngủ, hiện giờ biết là không phải, cả người Triệu Nho Sinh mới cảm thấy thoải mái hơn, ông nghiêng đầu nhìn vợ và con trai đang ăn say sưa, không khỏi sờ bụng: "Tiểu Mai, con múc cho ba một chén với."
"Chẳng phải anh không ăn à?" Tần Thục Mai ngẩng đầu nhìn ông một cái: "Tiểu Mai, ba con rất ít ăn khuya, con đừng lấy cho ông ấy nhiều quá, chỉ cần một thìa nhỏ nếm thử là được rồi."
Vừa dứt lời, tốc độ ăn còn nhanh hơn ăn cơm.
Triệu Nho Sinh kinh ngạc nhìn vào trong chén của Tần Thục Mai, chẳng phải chỉ là mì trắng, trứng và rau cải xanh bình thường thôi sao, nào có phải là cái gì giống như sơn trân hải vị đâu, cớ gì lại không cho ông một chén chứ.
Tô Mai mỉm cười, múc một chén nhỏ rồi đưa cho Triệu Nho Sinh.