Chương 397: Tìm anh có chút chuyện (3)
Chương 397: Tìm anh có chút chuyện (3)Chương 397: Tìm anh có chút chuyện (3)
Triệu Nho Sinh bưng chén lên hớp một miếng nước dùng, ừm, phải nói là hương vị rất ngon, xem như cái gì cũng vừa đủ.
Sau khi ăn cơm xong, Triệu Khác đi rửa chén đũa, Tần Thục Mai kéo tay Tô Mai nói: "Tiểu Mai, qua Tết mẹ đến ở với con nhé?" Như vậy là có thể ăn cơm Tiểu Mai nấu mỗi ngày rồi.
Tô Mai: “Được ạ."
"Không được!" Triệu Nho Sinh nói: "Em đi rồi, anh phải làm sao đây?"
Tô Mai che miệng cười: "Ba sẽ nhớ mẹ lắm đấy."
"Không phải." Khuôn mặt Triệu Nho Sinh lập tức đỏ bừng: "Không khí... không khí ở miền Nam ẩm ướt, không tốt cho quá trình hồi phục của mẹ con."
"Không sao ạ." Tô Mai cười nói: "Có một viện điều dưỡng gần khu quân sự của tụi con, trong đó còn có suối nước nóng, nếu ngâm người thường xuyên thì sẽ rất tốt cho chân của mẹ đấy ạ."
Triệu Khác rửa sạch chén đũa đi ra, nghe vậy cũng gật đầu: "Bệnh thấp khớp của tư lệnh tụi con cũng không nhẹ hơn mẹ mấy đâu, nhưng do ngâm người thường xuyên trong suối nước nóng, ngoài ra còn được viện trưởng châm cứu nên đến mùa hè sẽ không sao ạ."
"Thế, thế phải đi bao lâu?"
"Ít nhất cũng phải nửa năm ạ." Tô Mai nói giỡn.
Triệu Nho Sinh: ”...'
"Ha ha..." Tô Mai cười hai tiếng, sau đó đứng dậy nói: "Triệu Khác, nước trong nồi vừa mới sôi, anh có muốn tắm bây giờ luôn không hay là đợi lát nữa?"
Triệu Khác ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ rồi: "Giờ anh tắm luôn."
Nói xong quay người đi lấy nước.
Dưới lầu có một phòng vệ sinh, Tô Mai lên lầu để lấy quần áo cho anh.
"Mẹ.", đưa quần áo cho Triệu Khác, Tô Mai đi tới nói: 'Con cống mẹ lên lầu, sau đó xoa bóp chân cho mẹ nhé?"
Tần Thục Mai không biết lúc chiêu bà ấy ngủ say, chính cô con dâu nhỏ đã bế bà ấy lên lầu, Tân Thục Mai liếc nhìn cánh tay gầy guộc của Tô Mai: "Thôi, con tiết kiệm chút sức lực này của con đi, để ba con bế mẹ lên lầu."
Triệu Nho Sinh cúi xuống bế vợ lên, vững vàng bước lên lầu, vừa nhìn là bước thường ngày hay bế lên bế xuống.
Tô Mai bưng lò than theo sau, đi vào phòng, đặt chiếc lò than cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra cho thoáng, sau đó xoa bóp hai bên đầu gối cho Tần Thục Mai một lúc, lại dùng dị năng để xua đi cơn lạnh trong cơ thể bà ấy.
Triệu Nho Sinh nghe tiếng ngáy khe khẽ của vợ mình, kinh ngạc bước đến gần: "Chưa gì đã ngủ rồi à?"
"Dạ." Tô Mai nhẹ nhàng đắp chăn cho Tần Thục Mai: "Con quên mất là phải để mẹ rửa mặt trước rồi mới xoa bóp cho mẹ."
"Không sao đâu. Muộn rồi, con mau về nghỉ ngơi đi."
Tô Mai gật đầu, đi ra ngoài nói: "Vậy ba cũng đi ngủ sớm đi ạ."
"ừ"
Tô Mai trở vê phòng, Triệu Khác đã lên đây, đang ngồi ở bàn làm việc, câm khăn lau tóc, đèn đầu giường đã bật sáng.
Sau khi đóng cửa và tắt đèn, Tô Mai đi đến bên cạnh Triệu Khác, đưa tay vào mái tóc của anh, sử dụng dị năng để hút hơi nước trên mái tóc: "Ngủ đi."
Triệu Khác bế cô lên giường, Tô Mai thoát khỏi anh, cởi áo khoác ném lên chiếc ghế ở cuối giường, vặn nhỏ đèn đầu giường, buông màn xuống, đẩy nhẹ Tiểu Du vào bên trong, sau đó chui vào lòng anh: "Anh vẫn phải đi làm Tết à?"
"Nghỉ ba ngày hai mươi chín, ba mươi và mùng một."
""
Triệu Khác vỗ lưng cô, chờ Tô Mai ngủ say, anh mới ngồi dậy mặc thêm quần áo, sau đó bắt đầu vẽ.
4 giờ 30 phút sáng, Tiểu Du tỉnh dậy đầu tiên, cậu bé quay đầu lại nhìn, a! Không phải anh nhỏ, bên trái là mẹ, bên phải là ba, oa! Thật là một ngày hạnh phúc.
Tiểu Du cười toét miệng, cậu bé quyết định mình sẽ không thức dậy hay huấn luyện mà sẽ ngủ bên cạnh ba mẹ mình.
Triệu Khác xoay người ngồi dậy, bật đèn lên, cúi đầu nhìn tròng mắt đang chuyển động qua lại của cậu con trai, chọc vào má cậu bé: "Con không định dậy đi tiểu à?"
"Khò khò... con ngủ rồi - khò khò..."
"Ha!" Triệu Khác hừ lạnh một tiếng, vén màn bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Tiểu Du trộm liếc mắt nhìn ra ngoài, không thấy ba cậu đâu, thế là vội vàng bò dậy, cặp mông tròn trịa trân trụi, cậu bé nhìn xung quanh, sau đó cầm cái ly trên tủ đầu giường rồi bắt đầu tè vào đó.
Được hơn nửa ly.
Phải giấu đi mới được, nếu không ba cậu sẽ cho cậu ăn đòn mất.
Nhưng giấu ở đây bây giờ? Tiểu Du cầm cái ly, đi chân trần xuống đất để mở cửa, mới ra khỏi chăn nhưng cậu bé cũng không sợ lạnh, hành lang hơi tối, chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng từ khe cửa đối diện cầu thang.
Cậu bé lén lút đi tới căn phòng đó, mở cửa ra, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng xả nước, giống như có người đang đi vệ sinh, Tiểu Du chớp mắt, chạy thật nhanh trên đôi chân nhỏ xíu của mình, cẩn thận đặt cái ly lên tủ đầu giường, sau đó cúi người bay thật nhanh trở về phòng ba mẹ mình.