Chương 398: Tìm anh có chút chuyện (4)
Chương 398: Tìm anh có chút chuyện (4)Chương 398: Tìm anh có chút chuyện (4)
Cậu bé nhào lên giường, nhanh chóng bò tới chỗ Tiểu Mai rồi chui tọt vào lòng mẹ mình.
Tô Mai bị lạnh nên tỉnh dậy: "Tiểu Dul"
Triệu Khác cầm khăn lau mặt đi ra từ phòng tắm, liếc mắt nhìn cánh cửa khép hờ, hơi sửng sốt, quay đầu hỏi tên nhóc con trên giường: "Con mới chạy ra ngoài à?”
Nói xong bước tới cửa, sau đó nghe anh hai của mình đang mơ mơ màng màng hỏi chị dâu: "Tịch Nam, em ngâm cái gì đây vậy, mùi vị... sao lại kỳ quái thế."
"Uống thì uống, không uống thì thôi, nửa đêm còn lẩm bẩm vớ va vớ vẩn, có để cho người khác ngủ không hả?"
"Anh hỏi một chút thôi mà." Anh hai anh đáp lại một câu với giọng oan ức, tiếp theo là tiếng uống nước ừng ực.
Triệu Khác híp mắt, quay đầu lại nhìn đứa con trai út đang nằm trên giường với vẻ mặt đầy nghi ngờ, tâm mắt rơi trên tủ đầu giường, không khỏi sửng sốt, chỉ thiếu mất cái ly, thế là anh thăm dò nhìn về phía căn phòng nơi anh hai và chị dâu đang ở, hừm, cửa đang mở.
Nghiến răng nghiến lợi, Triệu Khác khẽ khàng đi qua đó, giúp họ đóng cửa lại, sau đó quay về kéo Tiểu Du ra khỏi vòng tay Tiểu Mai: "Vừa rồi con chạy đi đâu?"
"Sao thế?" Tô Mai mơ hồ hỏi, lật người ngồi dậy, bò đến cuối giường, cầm quần áo của Tiểu Du đưa cho Triệu Khác: "Mặc quần áo vào cho con trước đã anh."
"Không không, con không muốn mặc quần áo đâu, con không muốn tập luyện, con chỉ muốn ngủ trong lòng mẹ thôi."
"Ha! Con không được quyết định chuyện này đâu!" Triệu Khác tròng cái áo len vào đầu Tiểu Du, nhét cái tay bé xíu của cậu bé vào tay áo, hai ba lần đã mặc xong quần áo cho nó.
"A... mẹ ơi, Tiểu Du muốn ngủ với mẹ cơ, con không muốn đi huấn luyện đâu."
Một tay Tô Mai chống cằm, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Vậy Tiểu Du nói mẹ nghe nào, con không muốn đi huấn luyện là vì muốn ngủ với mẹ sao?"
"Dạ dạ..." Tiểu Du trê môi gật đầu liên tục.
"Ồ, thế để mẹ ngủ với Tiểu Du tiếp nhé." Tô Mai nói xong, vén chăn lên rồi cầm lấy quần áo ở cuối giường.
Triệu Khác không vui trừng mắt nhìn con trai một cái, nói với Tô Mai: 'Mặc kệ thằng bé đi, bế nó xuống lầu là xong, em cứ ngủ tiếp đi."
"Không được, em thấy chị Lý đã nhào bột sống rồi, tối hôm qua còn làm rau khô nữa, chắc là tính làm bánh bao hấp, để em xuống giúp chị ấy."
Triệu Khác mím môi, lúc này mới không nói thêm gì nữa, tiếp tục mang giày cho con trai.
"Tiểu Du." Tô Mai mặc quần áo xong, vừa chải đầu vừa tò mò hỏi: "Lúc nãy con đi đâu thế?"
"Con cũng không biết con đã đi đâu nữa." Gia đình Tô Mai chỉ vừa mới chuyển tới đây, nên có rất nhiêu nơi cậu bé không biết là ở đâu.
"Mộng du à?" Tô Mai vén mái tóc dài lên, cười và chỉ chỉ vào mũi cậu bé: "Con có muốn đi vệ sinh không?"
Tiểu Du xua tay: "Con tiểu rồi ạ."
Tô Mai hoảng sợ, vội xốc chăn lên sờ tay lên nệm.
"Nó không đái dầm đâu." Triệu Khác khẽ thở dài: "Nó tiểu vào cái ly rồi đưa cho anh hai uống rồi."
"Hả ——" Tô Mai dại ra một lúc: “Anh hai anh bị bệnh gì à?" Nếu không sao lại uống nước tiểu của con nít?
Triệu Khác hiểu ý Tô Mai, nhưng cũng không thể nói anh hai của mình không bị bệnh được, vậy chẳng phải sẽ ngu ngốc lắm sao?
Đành phải im lặng gật đầu.
"Ồ" Tô Mai vừa nói vừa xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt: "Vậy anh xuống dưới nhanh đi, nói mấy đứa Tiểu Hắc Đản để dành nước tiểu của tụi nó để đưa cho bác hai uống."
Triệu Khác: "...'
"Cái đó... Tiểu Mai à, em đừng nói chuyện này ra ngoài."
"Em biết rồi" Nói cho cùng uống nước tiểu của con nít cũng không phải là chuyện hay ho gì, dù sao anh hai cũng là giáo viên đại học, người tri thức sợ mất thể diện nhất. Cô hiểu điều này này mà!
Triệu Khác thở phào một hơi, không khỏi trừng mắt nhìn đứa con trai trong lòng: "Nhìn xem con đã làm chuyện gì đi!
Tiểu Du suy nghĩ, nó có làm gì khác ngoại trừ đi tiểu vào trong cái ly đó đâu nhỉ, hơn nữa ly nước tiểu đó đã được nó xử lý rồi mà, thế là nghiêm túc lắc đầu: "Tiểu Du ngoan lắm ạ."
"Ha!" Triệu Khác bế cậu bé đi đến cửa nhà vệ sinh, Tô Mai đang nhúng khăn để lau mặt, thấy vậy, cô vội vàng cầm cái khăn đến trước mặt hai ba con, đỡ cái ót của Tiểu Du rồi lau mặt cho cậu bé, sau đó cầm phích nước đổ vào ly một ít nước ấm: "Nào, súc miệng đi con, đừng có nuốt nhé, đây là nước hỗn hợp, không nuốt được đâu.”
Tiểu Du gật đầu, ngậm nước trong miệng súc súc mấy cái, sau đó phun vào thau ngâm chân Tô Mai đang cầm trên tay.
Nói là thau ngâm chân nhưng thật ra vẫn chưa được sử dụng.
Sau khi rửa sạch thau, Tô Mai mở chai nước hoa ra, xịt ra tay, thoa một ít lên người Tiểu Du, sau đó lại thoa lên người Triệu Khác. Triệu Khác nhắm mắt lại. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, mấy đứa nhỏ đã chạy ra khỏi phòng.