Chương 399: Tìm anh có chút chuyện (1)
Chương 399: Tìm anh có chút chuyện (1)Chương 399: Tìm anh có chút chuyện (1)
Động tác trên tay Tô Mai nhanh hơn, mở tủ quần áo ra, lấy mũ và khăn quàng cổ, mang vào cho cả hai ba con. Thật ra Triệu Khác không cần, khăn quàng cổ và mũ quả thật rất rườm rà, nhưng anh lại thích cảm giác được vợ chăm sóc thế này nên không muốn từ chối.
Tiểu Du cũng không hé răng, mắt híp lại, cậu bé cũng giống ba mình, rất thích hưởng thụ hành động dịu dàng và yêu thương của mẹ cậu.
Tô Mai kiểm tra lại quần áo trên người hai ba con: "Được rồi, chúng ta xuống nhanh đi."
Triệu Khác cúi đầu, hôn một cái trên mặt cô.
Vừa định rời đi, Tiểu Du đã nắm lấy áo trước ngực Tô Mai: "Mẹ ơi, con nữa, con cũng muốn hôn."
Tô Mai liếc nhìn Triệu Khác một cái, ôm khuôn mặt Tiểu Du, hôn trên dưới trái phải mấy cái: "Bảo bối nhỏ, gặp lại con saul"
"Tạm biệt mẹ của bảo bối!" Trong khi nói chuyện, Tiểu Du đã bị ba cậu bé bế ra khỏi cửa.
Triệu Khác bế cậu bé dừng lại ở lối vào cầu thang, nhìn về phía cửa phòng của anh hai, tiếng ngáy vang lên đều đều, hai vợ chồng anh hai đã ngủ say.
"Ba ơi, sao ba không đi, anh nhỏ chờ ở dưới lầu rồi kìa."
"Tiểu Du, con có nhớ cái ly mà con đã mang sang đây không?"
"Ba biết rồi ạ?" Nói xong, Tiểu Du vội bịt miệng mình.
"Con không muốn bị ba đánh cũng được thôi." Triệu Khác bế cậu bé đi tới trước cửa phòng anh hai, thả cậu bé xuống, đẩy cửa ra rồi nói nhỏ: "Con vô lấy cái ly ra đây." Đối với người trong gia đình, anh và Tiểu Mai được xem là mới kết hôn, vì vậy lúc mua đồ, chị dâu cả đều mua theo bộ. Về chuyện uống nước tiểu con nít, chắc là anh hai sẽ không tính toán với một đứa bé như Tiểu Du đâu, nhưng chị dâu thì chưa chắc, không chừng sẽ cho rằng Tiểu Mai đã bảo Tiểu Du làm vậy.
Để tránh những xích mích không đáng vào ngày Tết, tốt hơn hết là lấy cái ly vê.
"Vậy được ạ." Tiểu Du duỗi ngón tay út móc ngoéo với ngón tay to của ba mình: "Con lấy ra rồi, ba không được đánh con nha."
"Ừ, đi đi."
Tiểu Du đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ lên che nửa khuôn mặt dưới rồi kéo chiếc mũ len xuống, chỉ để lộ ra một đôi mắt với hàng mi dài, sau đó cúi người nhón chân, lén lút đi vào.
Triệu Khác vừa nhìn thấy đã đau răng, thằng bé học cái này từ ai, sao giống ăn trộm thế?!
Tô Mai xịt nước hoa lên người rồi đi ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng anh hai, nhướng mày kinh ngạc tiến lại gần trêu đùa: "Ăn trộm à? Trộm cái gì đấy, có cần em giúp không?"
Triệu Khác: "..."
"Tiểu Du đâu?" Tô Mai nói, nhìn vào phòng qua khe cửa, lập tức thấy Tiểu Du đang rón rén đi tới trước giường của vợ chồng anh hai.
"Anh bảo thằng bé đi trộm đồ à?!"
"Suyt -" Triệu Khác nhỏ giọng nói: "Không phải trộm, lấy lại đồ của nhà mình thôi."
"Sao cơ?"
"Cái ly mà chị dâu cả đã mua."
À, thứ mà chị dâu cả đã mua thì phải lấy lại thôi. Triệu Nho Sinh nghe thấy tiếng mấy đứa cháu mở cửa dưới lầu, nhìn đồng hồ dưới gối từ ánh đèn trên tủ đầu giường, sớm quá! Nhưng cũng đã đến giờ tập thể dục buổi sáng của thằng út, nghĩ như vậy, ông lật người xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa bước ra ngoài, chuẩn bị xuống dưới nhà sinh hoạt với con cháu.
Triệu Khác và Tô Mai liếc nhìn nhau một cái, Triệu Khác ôm eo Tô Mai xoay một cái quay về phía đầu cầu thang, sau đó hai vợ chồng men theo lan can cầu thang rồi trượt vào góc ngoặt.
Triệu Nho Sinh đi vê phía cầu thang, vừa đi vừa cúi đầu cài nút áo.
Tiểu Du thuận lợi lấy lại cái ly, vui vẻ cười toét miệng, sau đó cẩn thận đi ra cửa.
Ngoài cửa không có ai, nhưng có một bóng đen đang đi về phía cậu bé từ hướng phòng của mình: "Ba..." Tiểu Du kêu xong mới phát hiện có điều gì đó không đúng, đôi chân và chiều cao của cái bóng ấy hoàn toàn khác với ba cậu bé.
Triệu Nho Sinh nghe được một tiếng "Ba" mơ hồ, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ủa, Tiểu Du?
Hai ông cháu người thì đứng ở đầu cầu thang, người thì đứng đằng kia, cứ thế ông nhìn cháu, cháu nhìn ông.
Thậm chí Triệu Nho Sinh còn cho rằng mình đã nhớ lầm vị trí phòng ở của mấy đứa con trai, ông lùi lại vài bước rồi nhìn trái nhìn phải: "Tiểu Du, hôm qua con ngủ trong phòng bác hai hả?"
"Ông nhầm rồi, con không phải là Tiểu Du." Nói xong, Tiểu Du nhét cái ly vào trong lòng, kéo chiếc khăn quàng cổ lên, lại kéo cái mũ xuống thêm một chút, cố gắng nhìn con đường dưới chân qua khe hẹp, vừa đi về phía phòng mình vừa thì thầm: "Không ai thấy mình, không ai thấy mình, mình đang đeo mặt nạ, mình là một con quái vật đeo mặt nạ..."
Triệu Nho Sinh không quan tâm lắm về sự kỳ quái của đứa cháu trai, chỉ nghĩ là con nít thường tràn đầy năng lượng vào buổi sáng, muốn chơi mấy trò quan binh bắt kẻ trộm, thế là ông ấy rất tự nhiên mà đuổi theo bước chân của đứa cháu trai, gõ cửa phòng của con trai út: "Tiểu Khác, con có ở đó không?"