Chương 400: Tìm anh có chút chuyện (2)
Chương 400: Tìm anh có chút chuyện (2)Chương 400: Tìm anh có chút chuyện (2)
Tô Mai "Phì" cười một tiếng, vỗ vai chồng mình: "Mau đi đón Tiểu Du đi, cứ để mấy đứa Tiểu Cẩn chờ một lát."
Dứt lời, xoay người bước xuống lầu rồi đi vào phòng bếp.
Triệu Khác cười cười, nhấc chân lên lầu.
Vừa thấy anh, Tiểu Du đẩy cái mũ lên trên, kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, lấy cái ly đưa cho ba mình: "Đây ba, con lấy về rồi ạ-"
"Tiểu Du giỏi quá!" Triệu Khác khom lưng bế cậu bé, nói với ba mình: "Ba xuống dưới huấn luyện ạ?"
"Ừ-" Triệu Nho Sinh vừa theo anh xuống lầu vừa hỏi: "Tiểu Du còn nhỏ như vậy mà con đã bắt nó đi huấn luyện sao?"
"Ban đầu chỉ là cho vui thôi, nhưng sau khi quen rồi thì nó cứ đi theo ạ." Thật ra Tiểu Du đi đến sân huấn luyện cũng không làm gì cả, chỉ nhìn mấy anh của mình tập thể dục, cậu bé cũng chạy theo họ nửa vòng, các anh luyện tập nhảy bắn, cậu bé cũng tập nhảy theo, hò hét mấy tiếng.
"Còn quá sớm.' Triệu Nho Sinh nói: "Con nít còn nhỏ như vậy nên ngủ nhiều hơn mới lớn được."
"Mỗi ngày bảy tám giờ là nó đã lên giường ngủ rồi, buổi trưa còn chợp mắt một chút nữa, tính ra một ngày ngủ đến mười mấy tiếng, không thiếu ngủ đâu ạ."
Biết hai người đang nói về mình, lúc đầu Tiểu Du không muốn phản ứng, nhưng vừa vào phòng khách, nhìn lên lập tức thấy được Tiểu Hắc Đản đang nhảy lên nhảy xuống làm nóng người, vì để lại ấn tượng tốt cho anh nhỏ, cậu bé nghiêm túc nói với ông nội: "Cháu không buồn ngủ ạ, cháu sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông vượt trội hơn anh nhỏ của cháu!"
Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu nhìn Tiểu Du một cái, mặc kệ cậu bé. Không biết bên ngoài tuyết đã rơi lúc nào, Tiểu Hắc Đản nhảy nhảy, trượt chân trên tuyết mấy cái: "Ba ơi, con có thể mang giày trượt băng để trượt trên tuyết được không ạ?"
Bước chân Triệu Khác ngừng lại, Tiểu Hắc Đản kêu anh là ba! Cảm xúc anh lẫn lộn, sau đó mới bình tĩnh trở lại: "Con muốn mua giày trượt băng à?"
"Dạ, mẹ con nói hôm nay sẽ dẫn con tới trung tâm thương mại để mua. Tôn Tiểu Lăng nói chỉ cần mang giày trượt băng vào là có thể lướt thật xa trên mặt tuyết."
"Giày trượt băng là một loại giày đế cao và có bánh xe ở dưới." Triệu Khác bế Tiểu Du đi ngang qua người cậu bé, tiếp tục bước ra ngoài nói: "Tuyết không thể chịu được sức nặng của con, vì vậy con sẽ không thể trượt trên đó được, để đạt được hiệu quả như Tôn Tiểu Lăng nói, con phải trượt trên mặt băng hoặc đến sân băng. Nếu rảnh thì kêu Triệu Sâm đưa các con đến sân băng chơi, ở đó người ta có giày sẵn rồi, còn có người hướng dẫn các con trượt băng nữa."
Tiểu Hắc Đản: "Có tốn tiền không ạ?”
Triệu Khác: "Trên thế giới có bữa ăn nào miễn phí không?”
"Mẹ con nói không có.'
"Vậy đúng rồi đấy."
"Có đắt không ạ?"
Triệu Khác nhớ lại sân trượt băng mà anh đã từng đến lúc đi học trước đây: "Một giờ hai đồng, nếu mời người hướng dẫn thì tùy người con mời, nếu con nhờ anh Sâm dạy thì chắc chắn sẽ không tốn tiền, con tìm một chuyên gia trượt băng lớn tuổi hơn mình một chút, giá cả cũng không đắt, có khi chỉ cần mấy viên kẹo là có thể mời được người ta, nếu là huấn luyện viên chính quy thì phải bái người ta làm thầy."
Tiểu Hắc Đản hiểu chuyện "Bái người ta làm thầy", tiền thì không cần nhưng chắc chắn phải có phép tắc và quà tặng, tính ra còn mắc hơn, có điều không thể dùng tiền để đong đếm tình nghĩa thầy trò được.
"Học trượt băng thôi, cần gì phải bái người ta làm thầy." Triệu Nho Sinh nghe hai ba con nói chuyện, buồn cười lắc đầu: "Tìm đại một người dạy cho mình là được, không cần phải rắc rối như thế"
Triệu Khác mỉm cười không nói gì, nếu chỉ học chơi thì không cần phải bái người ta làm thầy, có điều một khi Tiểu Hắc Đản có hứng thú với cái gì thì nhất định phải học cho thành thạo.
Học đánh trống, học thổi kèn, cả tập huấn buổi sáng, bất kể thời tiết như thế nào hay tâm trạng xấu ra sao, việc luyện tập không bao giờ gián đoạn. Ngay cả khi chơi với một món đồ chơi, cậu bé cũng phải tháo rời ra, tự mình xem xét nó, hiểu cấu trúc của nó và tìm ra nguyên lý hoạt động của nó. Thật ra, hầu hết những lúc Tiểu Mai giảng giải thì cậu bé cũng không hiểu lắm, nhưng không sao, lần sau gặp lại chắc chắn sẽ có ấn tượng.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã ra khỏi nhà và bước trên đường.
Triệu Khác thả Tiểu Du xuống, chỉ vào con đường phía trước và nói với bọn trẻ: "Hãy chạy dọc theo con đường này đến cổng chính, và rẽ về phía nam..."
"Ba.' Triệu Cẩn kéo chiếc khăn quàng cổ ra: "Buổi chiều tụi con đi ra khỏi nhà tắm, bác cả đã dẫn tụi con đi tới đi lui nên tụi con đã biết đường hết rồi ạ."
"Được, vậy chạy đi."
Tiểu Hắc Đản cởi hai chiếc cúc áo trên cổ áo ra, nhìn anh cả và anh hai hai bên trái phải rồi bắt đầu: "Tiểu Du thổi còi đi."