Chương 401: Giận chị dâu hai, xưởng trưởng Lý (1)
Chương 401: Giận chị dâu hai, xưởng trưởng Lý (1)Chương 401: Giận chị dâu hai, xưởng trưởng Lý (1)
Tiểu Du mò mò trong túi, lấy ra một cái còi, phông má thổi "Tút" một tiếng.
Cả ba cùng lao về phía trước.
Tiểu Du vội vàng cất cái còi, vây tay rồi chân trước chân sau chạy theo.
Nhưng vì mặc quần áo quá dày, cậu bé vừa chạy mấy bước đã chúi người vào trong tuyết.
Triệu Khác vươn tay nhấc người cậu bé lên, phủi tuyết trên mặt và trên người cậu bé: "Chạy tiếp đi."
Dứt lời, tiếp tục đi theo bên cạnh cậu bé và chạy bước nhỏ.
Tiếp theo, về cơ bản thì Tiểu Du chạy hai bước là trượt, chạy ba bước là té, Triệu Khác cũng liên tục kéo cậu bé dậy, phủi tuyết trên người và mặt cậu bé, sau đó bình tĩnh nói: "Chạy tiếp."
Mà Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản đã chạy hết vòng này đến vòng khác vượt qua hai người họ như đang chạy đua.
Lần đầu tiên Triệu Nho Sinh nhìn thấy Triệu Khác hòa đồng với bọn trẻ, ông ấy không khỏi kinh ngạc.
Kinh ngạc đến nỗi lúc ăn sáng, ông ấy vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Cầm bánh bao, ngơ ngác nhìn Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản và Tiểu Du đang ăn nhôm nhoàm, lại nhìn Triệu Chương đang ngồi bên cạnh vợ chồng thằng hai, sự khác biệt này quá lớn.
Những người không biết có thể sẽ cảm thấy cách cư xử trên bàn ăn của bốn đứa trẻ không bằng Tiểu Chương, nhưng nếu nhìn vào thần thái thì quả thực khác nhau một trời một vực.
Một người thì vô cùng gây gò, bốn người còn lại thì như đàn sói con xuống núi, cực kỳ uy nghiêm và tràn đầy sức sống.
"Ngày mai, Tiểu Chương dậy sớm huấn luyện với chú nhỏ của con và mấy đứa Tiểu Cẩn đi."
"Ba." mày Tịch Nam nhăn lại, phản đối nói: "Tiểu Chương phải dậy sớm để học thuộc bài."
"Không sao đâu." Triệu Nho Sinh gắp một đũa rau xà lách trộn tỏi xay bỏ vào chén Tiểu Hắc Đản nãy giờ chỉ lo ăn thịt, lại lấy hai quả trứng luộc đưa cho Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn: "Mấy đứa Niệm Huy dậy lúc bốn giờ rưỡi, buổi sáng huấn luyện hai tiếng đồng hồ đã kết thúc, học thuộc bài trong nửa tiếng, ba thấy hiệu suất cũng không kém gì Tiểu Chương học thuộc bài trong một tiếng đâu."
Tịch Nam còn muốn nói gì nữa, ông lão đã xua tay: "Cứ quyết định vậy đi."
"Tiểu Mai." mọi người trong nhà còn đang ăn cơm, Dụ Lan đưa hai đứa nhỏ tới, cô đã hứa hẹn với Tô Mai, buổi sáng đi cửa hàng tạp hóa: "Mọi người đã ăn rồi à. Chị còn nghĩ sẽ dẫn mọi người đi tiệm cơm quốc doanh, nếm món ăn đặc sắc ở Kinh Thị, nào là gan xào, nước đậu xanh đấy."
Cô nghĩ Tô Mai ngày hôm qua mang theo mấy đứa trẻ con tới, chắc là muốn ngủ một lúc, cho nên liền ở nhà quét tước vệ sinh.
"Chúng ta hôm nào rồi đi." Tô Mai để bánh bao xuống, đứng dậy cầm chậu nước ấm: "Được rồi, mấy giá bánh bao lớn đã chưng xong rồi, mấy đứa mau tới đây rửa tay."
"Em làm à?" Dụ Lan nói, tháo mũ và khăn quàng cổ xuống, cởi áo khoác, dẫn đầu rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó cầm lấy bánh bao, há mồm cắn một miếng: "A, ăn cũng ngon."
"Chị, chị cũng không nhìn xem nhân bánh là gì à”, Tịch Nam cười nói: "Lại là tôm, lại là thịt khô, có thể không ngon không. Đúng rồi, chị Lý, giúp tôi chuẩn bị tâm một trăm cái, đợi chút bảo Triệu Dần đưa cho ba mẹ tôi, cũng cho bọn họ cũng nếm thử xem." "Không có nhiều như vậy đâu.' chị Lý nói: "Tôi cùng Tiểu Mai cán bột, xắt rau, băm nhân, bận việc từ lúc sáng sớm đến giờ, cũng chỉ chưng được hai nồi 6 sửng, 108 cái."
"Tôi thấy phòng bếp không phải còn có nhân, có bột à." Tịch Nam cắn một miếng bánh bao còn dư lại nhét vào trong miệng, lại câm một cái khác: "Chị Lý, vất vả cho chị rồi, cơm nước xong giúp tôi làm thêm một trăm cái, tôi thấy những cái giỏ mây trong phòng bếp kia cũng không tồi, chưng xong, cất vào giỏ mây đấy, chị gọi tôi một tiếng, tôi sẽ cho người sang lấy."
Tần Thục Mai tay đang gắp một đống đồ ăn cho Du Nhi, nháy mắt liền trâm mặt xuống, nghiêng đầu cười lạnh với Triệu Nho Sinh.
Triệu Nho Sinh nhìn bà ấy:" Sao vậy?"
Tần Thục Mai nhấc cằm về phía Tịch Nam: "Em nói sao cơ?"
"Khu." Triệu Nho Sinh để sát vào vợ, khó hiểu nói: "Em trước kia không cũng như vậy à?"
Lại không phải là lần đầu tiên, sao đột nhiên lại nhìn không thuận mắt rồi?
Tần Thục Mai: 'Cái kia có thể giống nhau sao..."
Bình thường lấy đồ trong nhà mang về nhà mẹ đẻ còn chưa tính, trái phải trong nhà chỉ có hai vợ chồng già bọn họ, bởi vì bà hai chân đau có bệnh, thân thích, bạn bè, chiến hữu đưa thực phẩm dinh dưỡng tới ăn cũng không hết.
Nhưng vì là Tiểu Mai mang đồ về, hỏi cũng không hỏi một tiếng đã đưa về nhà mẹ đẻ, cũng quá đáng rồi đấy!
"Chị dâu." Tô Mai đưa cháo cho ba mẹ và Dụ Lan xong, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trác: "Chị cũng nói đồ dùng đều là thứ tốt, vậy chị biết vì để lấy được những thứ tốt này, tôi đã phí bao nhiêu công sức không?”