Chương 404: Cá cược, tranh giải (1)
Chương 404: Cá cược, tranh giải (1)Chương 404: Cá cược, tranh giải (1)
"Về nhà." Tô Mai bế cô bé Du Nhi lên, đón mấy đứa trẻ nữa, cùng đi về hướng viện lớn của quân khu.
Lúc xe đến nơi, đại viện quân khu có đến mấy trăm cái cửa, mấy đứa trẻ con tiến vào đại viện, liền gấp không chờ nổi mà chạy hết vào phòng bảo vệ, tìm người để mượn ghế dựa, một đám luân phiên nhau thay hết giày ra.
Lúc này thì Tô Mai không dám đi đâu rồi "Chị dâu, chị cứ vê nhà trước đi, em ở bên này trông bọn nhỏ."
Mấy đứa trẻ ngoại trừ Triệu Sâm, Triệu Quân đã từng học trượt băng, còn lại mấy đứa nhóc kia trước đây đến giày trượt băng cũng chưa từng chạm qua.
"Được rồi." Triệu Chương không đi theo, bị Tịch Nam gọi đi lên tâng làm bài tập, Dụ Lan xách theo cho cậu ấy một đôi giày trượt băng mới mua, rồi quay trở về nhà, hỗ trợ nặn bột làm bánh bao.
Tô Mai buông cô bé Du Nhi xuống, lần lượt kiểm tra từng cái giày trượt băng của mấy đứa nhóc, giúp bọn chúng buộc lại dây giày một lân nữa.
Giày trượt băng ở những năm 60, không có những cái linh kiện linh hoạt, hiện đại như sau này, chỉ là dùng được, nhưng được cái nó có một ưu điểm, đó là người mới học, đi giày vào cũng không dễ dàng bị té ngã, chỉ cần không gặp mặt băng, đi lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
"Tới đây.' Tô Mai một tay nắm Tiểu Hắc Đản, một tay dắt Tôn Tiểu Lang: "Đi trước vài bước đã, rồi lại chậm rãi trượt sau."
"Mẹ, mẹ." Tiểu Du Nhi xách theo giày trượt băng của chính mình vội la lên: "Xỏ, Du Nhi cũng muốn được xỏ giày."
"Được được, tiểu Du Nhi từ từ." Tô Mai mang theo hai người đi qua đi lại hai vòng ở cửa, trở về xem Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, đã bị Triệu Sâm, Triệu Quân nắm chặt tay đến mức sắp đông lạnh mà phải run run trượt lên con đường phía trước.
"Đi xuống thử xem." buông tay hai người ra, Tô Mai ở bên cạnh nhìn một lát, thấy không thành vấn đề, phất phất tay với Tiểu Hắc Đản cùng Tôn Tiểu Lang: "Mấy đứa tự chơi đi."
"Ngao -" Tôn Tiểu Lang hoan hô thật to, xuyên qua bên cạnh đám người Triệu Cẩn, nhất thời đắc ý vênh váo, bỗng nhiên một tiếng "Bùm' vang lên, cậu bé bị quăng ngã ngửa, Tiểu Hắc Đản không dừng lại được, giày đánh vào trên đùi, một đầu chui vào trong ổ tuyết ven đường.
Tiểu Hắc Đản muốn bò dậy, Tôn Tiểu Lang cũng muốn bò dậy, kết quả không phải chân của đứa này vướng vào chân đứa kia, thì là chân đứa này chặn trên chân đứa kia, lại cùng nhau ngã xuống.
Triệu Quân ở bên cạnh nói: "Ai da trời ơi - Tiểu Hắc Đản mà cũng sẽ té ngã nhai Không phải rất trâu sao? Lúc này sao lại lúng túng thế? Ha ha..."
Tiểu Hắc Đản trừng đôi mắt toàn lòng trắng lên liếc: "Đừng đắc ý! Tin tưởng em, không đến hai ngày, kĩ thuật trượt băng của em sẽ vượt qua hai người đấy, không tin thì đánh cược đi." Nói xong cậu bé tránh ra để Tôn Tiểu Lang bò lên.
Triệu Quân: “Đánh cược cái gì?"
"Bao lì xì ngày hôm qua. Nếu em thua, đưa tất cả bao lì xì nhận được ngày hôm qua cho anh." Tiểu Hắc Đản nhướng mị, cười nói: "Hai người thua, cho em bao lì xì ngày hôm qua. Thế nào?"
"Em... em..." tiểu Du Nhi nhấc cánh tay: "Anh trai nhỏ, con cùng anh đánh cược. Con có bao lì xì, rất nhiêu, đúng không mẹ?”
Tô Mai đang thay giày cho Tiểu Du Nhi, cảm ơn bác bảo vệ gác cửa, cười gật gật đầu, không mở miệng ngăn cản Tiểu Hắc Đản, cô thật sự muốn nhìn xem đứa trẻ này sẽ làm gì, trong tay nó còn không có đủ hai trăm đồng. Triệu Sâm kinh ngạc mà nhìn cô, cô không phản đối?!
"Được nha, đánh cược thì đánh cược!" Triệu Quân duỗõi tay: "Tới nhận đồ."
Tiểu Hắc Đản nhấc tay đón nhận.
"Mấy đứa năm cái." Triệu Quân đếm đám nhóc Triệu Sâm, Tôn Tiểu Lang, Du Nhi: "Đây là các nhân chứng nha.”
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh nhìn cô, gật gật đầu mang ý tứ sâu xa.
Triệu Quân đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, nhưng mà đó là cậu bé phương bắc, trong bản tính đều có tính bốc đồng, không chịu thua một ai, nếu đã ra đánh cược, vậy sẽ dốc hết sức thực hiện! Nghĩ như vậy, hai chân cô vừa giãm mặt đất, quan sát hoạt động của mấy đứa phía trước.
"Oal" Tiểu Du Nhi trợn tròn mắt kinh ngạc, tay nắm thành nắm đấm nhỏ, giơ về hướng Tiểu Hắc Đản kêu lên: "Anh trai nhỏ, hướng kia, a - mau! Maul"
Một lát sau lại tựa như nghĩ đến cái gì, móc cái còi nhỏ của mình ra: "Tút tút -" thổi lên.
Tôn Tiểu Lang bò dậy, nhìn cái còi nhỏ trong tay Tiểu Du Nhi, xoa xoa lỗ tai, đột nhiên la hoảng lên: "Thì ra người thổi còi chính là em nha, nhóc kia?"
"Sao đã muộn vậy rồi." Tiểu Hắc Đản trừng mắt toàn lòng trắng, liếc mắt nhìn anh ta một cái, đuổi theo Triệu Quân ở phía trước khe trượt: "Khi chúng ta chạy bộ đã là 5 giờ rồi."
"Chạy bội!" Tôn Tiểu Lang chạy đuổi theo từ đằng sau bọn họ nói: "Buổi sáng mấy người đi chạy bộ à?"
"Ừ"
"Lúc mấy giờ rời giường?"
"Bốn giờ rưỡi, khoảng 5 giờ là bắt đầu chạy!"
"Ngày mai tôi cũng muốn chạy cùng mấy người, cậu đi sau, nhớ chờ tôi ở cửa nhà đấy."