[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 405: Cá Cược, Tranh Giải (2)

Chương 405: Cá cược, tranh giải (2) Chương 405: Cá cược, tranh giải (2)Chương 405: Cá cược, tranh giải (2)

Tiểu Hắc Đản quay phắt đầu lại liếc mắt nhìn cậu bé: "Cậu có chắc không?"

"Đừng có coi thường tôi!" Tôn Tiểu Lang hướng vẫy vẫy cánh tay với Tiểu Hắc Đản.

Tiểu Hắc Đản không để ý đến cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của Triệu Quân, sau đó bắt chước, thử làm theo.

"A - mau tránh ra ——" Tôn Tiểu Lang vừa không chú ý một cái, dưới chân ngã "Oạch" một phát, đánh vào trên lưng Tiểu Hắc Đản, nháy mắt đem Tiểu Hắc Đản đè ở dưới thân.

Tiểu Hắc Đản ngã nhoài trên mặt đất, tức giận hung hăng đập xuống mặt đất một cái, cắn răng mắng: "Tôn Tiểu Lang, tên ngốc kia! Đường rộng như vậy mà sao cậu cũng có thể đâm vào người mình vậy?"

"Mình không có ngu ngốc, mình có chú nhỏ, cậu mắng chú nhỏ của mình đi." Nói rồi Tôn Tiểu Lang chỉ một tay về phía trước: "Này, tới đi, chính là người đứng đẳng trước kia kìa."

Tiểu Hắc Đản ngẩng đầu liếc mắt một cái, trông thấy một thiếu niên tâm 11,12 tuổi, trên đầu là mái tóc cuốn trông rất tự nhiên, đi đường đều hận không thể đi giống con cua, so với cậu còn khó khăn hơn: "Sao vậy?"

Nhìn không ra là lớn hơn Tôn Tiểu Lang mấy tuổi.

"Đồ nhóc con." Tôn Tiểu Lang vừa nói vừa bò lên, khoanh tay trước ngực, ngăn ở giữa đường: "Ail Quyển Mao, tôi cá cược với cậu".

"Nha! Gọi ai đấy?" Người ta so với cậu còn ngang ngược hơn, nhấc chân nhắm ngay chính giữa bụng của Tôn Tiểu Lang.

Tôn Tiểu Lang theo bản năng mà nhìn sang hướng bên cạnh, lại quên mất bản thân đang đi giày trượt băng: "Bang" một tiếng, lại ngã nằm ở trên mặt đất. Tiểu Quyển Mao một chân đạp xuống, hai chân dạng thẳng đạp "Oạch" một cái| Làm Tôn Tiểu Lang đau đến mức kêu một tiếng "Ngao', mặt cũng biến dạng.

Tiểu Hắc Đản đã bò dậy đang chuẩn bị giúp Tôn Tiểu Lang đánh nhau với cậu nhóc kia, kết quả vừa tới đã là tình trạng này, nhất thời phát ngốc, nhìn về phía thiếu niên trắng nõn cùng đi với mình: "Có phải đưa đi đưa bệnh viện không?"

Thiếu niên đẩy mắt kính trên mũi xuống, bình tĩnh nói: "Hình như tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gấy xương thì phải."

Tiểu Hắc Đản vừa nghe đã nóng nảy, vội quay đầu lại đằng sau kêu lên: "Mẹ, Quyển Mao bị gãy chân rồi."

"Aaa -" Quyển Mao đau đến méo miệng, tức giận nói: "Đừng gọi tôi là Quyển Mao, tôi có tên, là Tôn Trường Ưng."

Tiểu Hắc Đản khom lưng bế cậu ấy lên, chậm rãi giúp cậu thu chân trước lại: "Nhà các cậu lấy tên thật đặc biệt, tất cả đều là tên động vật."

"A A... Đừng nhúc nhích, đừng, ôi mẹ ơi! Tôi đã bảo đừng nhúc nhích, ai nhal Đau chết tôi rồi..."

"À." Tiểu Hắc Đản cực kỳ nghe lời mà giơ tay tùy ý ném chân cậu xuống, lôi kéo quần áo Tôn Tiểu Lang, quăng cậu ngã ở nước đá còn chạy đến chỗ sạch sẽ, túm quần áo của Tôn Tiểu Lang.

"Ngao -" Quyển Mao đau đến mức thiếu chút nữa nhảy lên: "Nha: "Ngao-": "Nha, cậu không thể làm nhẹ hơn à."

"Ha hả...' Thiếu niên trắng nõn bị mấy cậu nhóc chọc cười.

Tô Mai nghe được tiếng kêu của Tiểu Hắc Đản, hoảng sợ, bế tiểu Du Nhi lên, bước nhanh chạy tới: “Ai bị gấy chân?”

Tiểu Hắc Đản, thiếu niên trắng nõn, Tôn Tiểu Lang vừa mới bò dậy, đồng thời duỗi tay chỉ vào Tiểu Quyển Mao trên mặt đất: "Cậu ấy!"

Tô Mai dùng dị năng để nhìn qua hai chân của Tiểu Quyển Mao, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, đâu phải là gấy chân gì đâu, chỉ là bong gân thôi.

Buông tiểu Du Nhi ra, tay Tô Mai tùy ý mà đè ở trên đùi cậu bé, dị năng nhân cơ hội giúp cậu giảm bớt sự đau gân.

"Được rồi, có thể đi lên." Nói xong, Tô Mai nâng cánh tay của Tiểu Quyển Mao, chậm rãi đỡ người cậu bé lên: "Đi hai bước thử xem, xem còn có đau hay không?”

Tiểu Quyển Mao xoa xoa chân, thử bước về phía trước hai bước, rồi quay đầu lại, nói với Tôn Tiểu Lang: "Nhóc con, cậu chờ xem, xem tôi về nhà phục thù cậu như thế nào!"

"AI" Tôn Tiểu Lang cười lạnh một tiếng: "Cậu chỉ dám dọa thôi, có giỏi thì ngay bây giờ tới đánh một trận với tôi đi."

Dứt lời, hai chân đã dạng ra, chỉ là rất không khéo, một cái chân khác lại dẫm lên trên khối băng vụn: “A, Hắc Đản mau..."

Nói còn chưa dứt lời, cậu đã lôi kéo Tiểu Hắc Đản ngã xuống trên mặt đất.

Lần này rốt cuộc cũng chọc giận Tiểu Hắc Đản, xoay người liền ngồi ở trên người cậu, mặt đối mặt mà đấm một nhát: "Nha, tôi thấy hình như tôi với cậu có thù hay sao ấy!"

"Ha ha..." Tiểu Quyển Mao mừng rỡ chống nạnh nói: "Tên nhóc kia, xem ngươi còn huênh hoang không! Đánh! Đánh nó mạnh lên!"

Tiểu Du Nhi tò mò mà nhìn tóc cuốn trên đầu cậu bé, túm túm lấy quần của thiếu niên trắng nõn: "Tóc của cậu ấy giống sợi len quá."

"Không." thiếu niên trắng nõn lắc lắc ngón tay về phía tiểu Du Nhi: "Giống chó xôm."

"Quý Tiểu Ngũ, cậu muốn chết à!" Tiểu Quyển Mao nói, muốn đánh tới người thiếu niên.

Quý Tiểu Ngũ cũng không cam lòng yếu thế, nhấc chân nhắm ngay bụng nhỏ của cậu mà đạp.
Bình Luận (0)
Comment