Chương 407: Eo bị thương, gân cốt bị thương (1)
Chương 407: Eo bị thương, gân cốt bị thương (1)Chương 407: Eo bị thương, gân cốt bị thương (1)
"Không sao chứ?" Tóc xoăn nhỏ chạy tới, liếc nhìn một cái sau đó ngồi xổm trước mặt cậu: "Lên đây, tiểu gia đưa cậu về nhà."
"Chết tiệt, ai là tiểu gia chứ?"Quý Tiểu Ngũ nâng một chân lên đạp khiến cho tóc xoăn nhỏ loạng choạng, đụng phải vào người Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản tức giận đẩy người lại: 'Không sao rồi còn tức giận gì chứ?"
"Tiểu gia đây có lòng tốt, không chấp nhận thì thôi lại còn nói như vậy. Không có lương tâm à?”
Lâm Niệm Doanh đỡ Triệu Cẩn dậy, nhẹ nhàng xoa hai cánh tay và chân: "Anh ơi, anh có thấy đau ở đâu không?”
Triệu Cẩn xoa lấy cái chân ban nãy, hình như cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng đi thử hai bước lại không thấy đau: "Không sao, em đi xem anh Tiểu Ngũ đi."
Lâm Niệm Doanh gật đầu, lại quay sang kéo Tiểu Hắc Đản lên, nhìn về hướng Quý Tiểu Ngũ đang tập tễnh mang giày trượt patin liền đi vòng qua tóc xoăn nhỏ: "Anh Tiểu Ngũ, mặt đất lạnh, anh? Lát nữa em về nhà lấy đôi dép của anh em cho anh.”
"Không cần đâu." Quý Tiểu Ngũ vẫy tay, nhanh chóng tăng tốc độ.
Vài vị tướng lĩnh nhìn thấy có một cô gái từ trên cao rơi xuống thì không khỏi giật mình, vội vàng chạy lại. Con đường này sau khi bị mấy đứa trẻ trượt qua trượt lại, khiến mặt băng bị nén chặt và trơn trượt hơn. Có hai người không chú ý ngã ra đẳng sau "thịch" một tiếng. Một trong hai người trước đây từng có chấn thương ở lưng, mặt tái đi vì đau, nằm yên trên đất không dám cử động.
"Lão Lữ, anh không sao chứ?"
"Đừng động. Đừng chạm vào anh ta. Mau gọi cho bệnh viện quân y, để họ điều bác sĩ qua đây." Tóc xoăn nhỏ đuổi kịp Quý Tiểu Ngũ, quay đầu nhìn lại đây, vui vẻ nói: "Haha, nhìn xem, bọn họ cũng bị ngã kìa Quý Tiểu Ngũ, vậy nên cậu cũng không tính là mất mặt lắm."
Quý Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn cậu: "Đó là tôi cứu người."
"Khu! Cậu đừng tự lừa chính mình nữa, nếu như cậu không xông qua đó, thì Triệu Cẩn cùng lắm chỉ là miếng đệm thịt thôi. Ban nãy cậu không thấy sao, lúc cậu chạy đến làm người ta bị văng luôn ra chỗ khác, may mà không xảy ra chuyện gì, còn không thì cậu cứ đợi ăn đòn của ông Quý đi."
Quý Tiểu Ngũ không nói gì, nếu như không phải do cậu dạy Tiểu Hắc Đản cách nhảy khỏi tấm ván và thay đổi cách chơi, thì có lẽ đã không xảy ra tai nạn này: "Cậu kín miệng lại cho tôi, đừng để cho người trong nhà biết chuyện này, nghe chưa?"
"Cậu có dám đảm bảo mấy người Tiểu Hắc Đản sau khi về nhà sẽ không nói với người lớn không?”
Quý Tiểu Ngũ liếc cậu một cái: "Hai trang bài tập trong kỳ nghỉ đông này, cậu giúp tôi nói với bọn họ, nếu như bọn họ dám nói lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho người lớn trong nhà biết, thì sau này cũng đừng hòng lẫn lộn chuyện gì với Quý Tiểu Ngũ tôi nữa."
"Năm trang."
"Thành giao." Tóc Xoăn nhỏ cười khúc khích, chạy đi nói lại y nguyên lời Quý Tiểu Ngũ vừa nói cho mấy người Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản cảm thấy không thành vấn đề, dù sao cũng không có ai gặp chuyện không may.
Tôn Tiểu Lăng dùng hết một hơi thở để lao lên bảng, cũng không hề để tâm mà vẩy vây tay
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh biết Quý Tiểu Ngũ sợ bị mắng nên đồng ý.
Triệu Quân, Triệu Sâm sợ người trong nhà biết chuyện sẽ phạt nên cũng vội vàng gật đầu.
Sau đó hai vị tướng lĩnh đến kiếm tra xem mấy đứa trẻ, mấy đứa thản nhiên lắc đầu, nhìn hai người bằng biểu tình vô tội khiến hai người không biết nên nói gì cho đúng. Eo của Lão Lữ bị đau đến như vậy nhưng cũng không yên tâm mấy đứa trẻ, nhất định phải kiểm tra xem bọn chúng có bị thương ở đâu không. Nếu biết sớm mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì anh còn hoảng hốt chạy qua đây làm gì cơ chứ?
Trong bữa cơm tối, Triệu Nho Sinh còn cảm khái nói với mọi người: "Mấy ngày nay tuyết trơn, mấy đứa ra ngoài nên cẩn thận chút, đừng đi nhanh quá. Ban nãy tan làm, Bộ trưởng Lữ của Bộ Chiến Tranh đã ngã ở đoạn cách nhà chúng ta không xa, bị thương ở lưng, chắc phải ở lại bệnh viện để điều trị một thời gian.
Mấy đứa trẻ ra vẻ hiểu chuyện gật đầu.
Ăn cơm xong, sau khi dọn dẹp bát đũa, Triệu Trác đưa Dụ Lan Nương Sa về nhà. Tô Mai kể với Triệu Khác một số chuyện về xưởng sản xuất đồ chơi, anh gật đầu rồi lên trên lầu lấy giấy bút xuống. Vừa dẫn bọn trẻ tháo ra lắp lại thẻ bài vừa ghi lại thứ tự thực hiện.
Tô Mai xoa bóp đầu gối cho Tần Thục Mai, xuống lầu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Muộn rồi, mấy đứa Tiểu Cẩn mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, Tiểu Du đi theo mẹ lên trên lầu."
Ba người Triệu Cẩn lên tiếng đồng ý, trở về phòng cầm một cái cốc đánh răng đi về phía nhà tắm. Trong bếp có nước nóng, mấy cái phích nước, đều đã đã được bảo mẫu đổ đầy.
"Mẹ, con vẫn chưa buồn ngủ. Tiểu Du vừa quơ tay vừa nép vào người ba, xem các bản vẽ bộ phận trên tay của Triệu Khác.