[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408: Eo Bị Thương, Gân Cốt Bị Thương (2)

Chương 408: Eo bị thương, gân cốt bị thương (2) Chương 408: Eo bị thương, gân cốt bị thương (2)Chương 408: Eo bị thương, gân cốt bị thương (2)

Tô Mai không để ý đến anh, ánh mắt chú ý vào đôi chân đi không được tự nhiên của Triệu Cẩn: "Tiểu Cẩn, chân con bị sao vậy?"

Triệu Cẩn cứng người, sau đó cười nói: "Con lỡ đụng vào đâu đó thôi, không sao."

Đôi chân đó vừa mới khỏi chưa được bao lâu, lại cộng thêm việc bọn họ hôm nay đi giày trượt patin cả ngày. Tô Mai tập trung ánh mắt nhìn qua một lần nữa, sau đó cau mày không nói lời nào, bế tiểu Du lên quay sang nói với Triệu Khác: "Bọn em lên lầu trước đây, anh nhanh lên, đừng thức khuya quá."

"Được." Triệu Khác lên tiếng đồng ý, gia tăng tốc độ trên tay, cuối cùng đến mười giờ, một số bộ phận và bản vẽ lắp ráp đã hoàn thành và đánh dấu.

Đặt bút xuống, Triệu Khác duỗi lưng xoay người, vừa định lên lầu liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ từ trên lầu truyền đến, người đó chính là vợ của anh, Tô Mai.

"Sao lại xuống đây?"

Tô Mai quấn chặt áo khoác lon ton chạy về hướng anh, cúi đầu liếc nhìn bức vẽ trên bàn cà phê: "Xong chưa?”

"Xong rồi."

Tô Mai cầm lên quan sát, không có vấn đề gí liền quay sang anh: "Chồng em vất vả rồi, anh mau lên lầu tắm rửa đi, em đi ngó tiểu Cẩn chút."

"Tiểu Cẩn có chuyện gì sao?"

"Chiều học trượt băng nên chắc bị ngã, chân cảm thấy hơi đau, không sao đâu." Tô Mai nhẹ nhàng võ vai Triệu Khác: "Có em đây rồi, anh mau đi lên đi."

Triệu Khác nắm lấy tay Tô Mai: "Chúng ta cùng nhau."

Tô Mai sờ râu ở trên cằm anh: "Anh không buồn ngủ sao? Hôm qua đã ngủ ít rồi."

"Trưa tay anh đi cùng Quý tư lệnh đến viện nghiên cứu đã chợp mắt một lát trên xe rồi."

"Mọi chuyện làm đến đâu rồi?"

"Đã bắt đầu sản xuất thử nghiệm rồi. Khi sản phẩm được hoàn thành sẽ được so sánh với bốn, năm khẩu súng khác, nếu như ưu việt hơn thì sẽ được sản xuất hàng loạt. Đến lúc đó mấy khẩu súng đồ chơi trong nhà sẽ bị phá hủy."

"Ừ, mai em sẽ thu gọn chúng lại." Tô Mai nắm tay nắm cửa và nhẹ nhàng mở cửa phòng của trẻ em ra.

Tô Mai kiếm tra lần lượt tay chân của Tiểu Hắc Đản và Tô Niệm Doanh.

Khi đi đến giường của Triệu Cẩn, chắc là do rất đau, Triệu Cẩn ngủ không được yên giấc, mồ hôi ra nhễ nhại trên.

Tô Mai nhấc chăn bông lên, đặt tay lên chân của Triệu Cẩn, dị năng tác động vào phần xương bị nứt nhẹ khiến nó hoàn toàn lành lặn lại. Cô tiếp tục kiểm tra các nơi khác ở trên cơ thể, có hai vết bầm tím ở trên khuỷu tay, Tô Mai không ngần ngại nữa đứng dậy mở tủ quần áo lấy ra một cái áo lót và một bộ quần áo đưa cho Triệu Khác: "Thay cho Triệu Cẩn."

Nói xong liền xoay người ra ngoài phòng lấy một ly nước nóng.

Triệu Khác thay xong quần áo cho Triệu Cẩn liên nhận lấy ly nước từ trong tay Tô Mai, đút cho cậu uống một nửa.

"Ba, dì." Triệu Cẩn mơ hồ gọi một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Tô Mai và Triệu Khác kiểm tra bếp nấu, cửa ra vào và cửa sổ, đóng cửa phòng của bọn trẻ lại, một người cầm bản thiết kế một người cầm lò sưởi lên đang định lên trên lầu thì nghe thấy có giọng nói của nữ: "Triệu Khang Minh, dậy đi, Tiểu Ngũ bị sốt rồi." "Mấy cái đứa này." Tô Mai cười khúc khích sau đó thở hắt ra một hơi: "Đúng là nghịch ngợm."

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Tô Mai gói mười hai trứng vào một cái giỏ, chọn một túi đường nâu, lấy hai quả nho rôi mang đến cửa hàng bên cạnh.

Khi đến nơi, cô mới biết tình hình có chút nghiêm trọng, đứa bé không chỉ bị sốt mà còn bị thương ở xương sườn và trẹo bàn chân.

Xương sườn bị gãy đã được phẫu thuật trong đêm, chân cũng đã được xoa bóp, lúc này người vẫn chưa xuất viện trở về.

"Tôi gặp vợ của Bộ trưởng Lữ mới biết chuyện này." Mẹ của Triệu Tiểu Ngũ, Triệu Ngọc Trân trên tay còn cầm con gà nói: 'Hôm qua, mấy đứa nhỏ đặt ván trên ghế đá chơi nhảy cầu gì đó, cô con gái lớn nhà cô bị ngã từ trên cao xuống, bộ trưởng Lữ kinh hãi cùng những người khác chạy tới kiểm tra tình hình, vô tình ngã xuống đất bị thương ở thắt lưng, các người nói cái này..."

Tô Mai sửng sốt: "Bộ trưởng Lữ ... Không có chuyện gì chứ?"

"Anh ấy chủ yếu là do vết thương cũ ảnh hưởng thôi." Triệu Ngọc Trân nói: "Chuyện này cũng không trách được bọn trẻ, đó chỉ là ngoài ý muốn, nhà người ta cũng không có ý trách móc. Nếu cô cảm thấy không ổn thì đợi lát tôi hâm canh gà xong chúng ta cùng đi qua xem xem."

"Được, khi nào cô đi thì gọi tôi một tiếng."

Khi Tô Mai từ nhà họ Quý về thì Giám đốc Lý đến. Triệu Nho Sinh và Triệu Khác đã đi làm. Ba đứa lớn ở trong phòng làm bài tập, tiểu Du ở trong phòng khách mở thẻ quân nhân chơi. Giám đốc Lý túc trực ở bên cạnh để ý trái phải, bộ dáng giống như sợ Tiểu Du đụng phải xe vậy.

"Tiểu Mai." Dụ Lan vẫy tay với Tô Mai: "để tôi giới thiệu với cô, đây là giám đốc Lý của nhà máy đồ chơi Hồng Kì”

"Giám đốc Lý, đây là em dâu tôi Tô Mai, người đã tham gia sản xuất ô tô đồ chơi trong suốt quá trình. Nếu anh có câu hỏi gì thì cứ việc hỏi cô ấy."
Bình Luận (0)
Comment