Chương 410: Bán đồ chơi thiết kế (2)
Chương 410: Bán đồ chơi thiết kế (2)Chương 410: Bán đồ chơi thiết kế (2)
Tô Mạt lắc đầu: "Anh xem đi, tôi lên lầu lấy cho anh xem bản thiết kế của chiếc xe."
Trái tim của Giám đốc Lý lúc này mới đập bình ổn tại, sau khi cảm ơn cô xong liền ngồi xuống trước mặt Tiểu Hắc Đản, nhìn chằm chằm vào đồ vật trên tay cậu.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh sau khi nhận bao lỳ xì liên quay vào bếp xin chị Lý một hộp diêm, sau đó đến phòng đựng nước lấy một chiếc chậu giặt quần áo lớn, đổ đầy nước rồi mang qua.
Chiếc thuyền nhỏ này dài 14 tấc, rộng 9 tấc, bên trên có hai căn nhỉ, toàn thân sơn dầu tùng, có các loại muông thú, hoa lá, cây cỏ được vẽ trang trí đều đẹp vô cùng.
Tiểu Hắc Đản sau khi lắp xong liền thả chiếc thuyền vào chiếc chậu lớn.
Triệu Cẩn vội vàng đốt nến đặt dưới tấm sưởi, một lúc sau nhiệt độ tăng lên, không khí nở ra, nước trong ống cao su rút hết ra ngoài, đẩy thuyên từ từ tiến về phía trước.
Tiểu Du đẩy cửa sổ nhỏ ở trên thuyền ra, nhón một người nhỏ đặt ra bộ bàn ghế.
"Đây là con mà tôi nuôi, nó là ba." Tiểu Du nói xong liền đặt bộ bàn ghế xuống, để người nhỏ ngồi lên, đưa tay đỡ lấy một người đàn ông nhỏ ngồi đối diện bàn: "Đây là con mà anh trai cháu nuôi, là mẹ, chúng ta tổ hợp lại chính là một một gia đình hạnh phúc."
Tiểu Hắc Đản cau mày, bất mãn giơ nắm đấm lên: "Anh là lão đại, mẹ gì chứ, cẩn thận anh đánh em một trận."
"Tiểu Du cũng là lão đại, tiểu Du không muốn làm mẹ."
Tiểu Hắc Đản: "Vậy em đi tìm chị Tranh chơi, để cho chị ấy làm mẹ." "Chị."Tiểu Du đặt đồ trên tay xuống, đứng dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy Triệu Quan đâu: "Mẹ ơi, chị đâu?"
"Đang cùng anh Sâm của em ở trong nhà làm bài tập." Dụ Lan trong tay cầm quả bưởi đi đến: "Thuyền của tiểu Mai đúng thật là vô cùng tinh xảo."
Giám đốc Lý cầm người đàn ông nhỏ bé và bộ bàn ghế mà Tiểu Du đặt dưới đất lên nhìn, không nỡ bỏ xuống: "Đồng chí Dụ, đồng chí Tô có bán bản thiết kế con tàu này không?”
"Anh hỏi Tiểu Mai." Dụ Lan nói, chỉ tay về phía cầu thang: 'Kìa, em ấy đang đi xuống."
"Đồng chí Tô." Giám đốc Lý nói: "Cô có bán bản thiết kế của chiếc thuyền này không?”
"Có bán." Su Mei đặt bức vẽ lên bàn cà phê cười: “Anh ra giá bao nhiêu?”
Giám đốc Lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Nguyên lý của chiếc thuyền rất đơn giản, chế tạo cũng không phức tạp, lại còn tinh xảo đẹp mắt, cô thấy giá một trăm như thế nào?"
Dụ Lan cau mày: "Có phải là hơi thấp không?”
"Cái này ..." Giám đốc Lý nhìn Tô Mai.
Tô Mai cầm lấy một quả bưởi trong bát hoa quả, cắn một miếng, trong miệng như ngậm một ngụm nước đá, lạnh như băng: "Giám đốc Lý, xe đồ chơi và thuyền có xuất khẩu đi được không?"
Giám đốc Lý bất ngờ thốt lên: "Sao cô lại nghĩ đến chuyện xuất khẩu?"
"Không được à?"
"Không, không, quá tốt rồi! Sao lại không nghĩ ra chứ? Đúng!Xuất khẩu, một món đồ chơi lớn như xe đồ chơi chỉ có xuất khẩu thì giá mới có thể...' Giám đốc Lý đột ngột dừng lại, nhìn ánh mắt của mọi người, anh ta cười hề hề: "Đồng chí Tô, tôi có giao tình mấy năm với anh trai Triệu Trác của cô rồi, tôi cũng không vòng vo với cô nữa, xe đồ chơi 500 tệ, và thuyền là 120 nhân dân tệ. Cô thấy thế nào?”
Tô Mai liếc mắt thấy Triệu Ngọc Trân đứng ở cửa, gật đầu với Giám đốc Lý: "Được. Giám đốc Lý, tôi phải ra ngoài gấp. Bản thiết kế của xe đồ chơi ở đây, mấy người tiểu Cẩn đều biết lắp ráp, để họ dạy cho anh có được không?"
Giám đốc Lý nghĩ đến sự linh hoạt của đôi tay nhỏ bé của Tiểu Hắc Đản khi lắp ráp thuyền, gật đầu nói: "Được rồi, cô đi bận việc của cô đi, có chỗ nào không hiểu tôi sẽ đi tìm cô."
"Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy. Tô Mai vỗ tay lên chiếc xe đồ chơi: "Chú Lý giao cho các con đấy nhé, nhớ phải dạy chú ấy thật cẩn thận."
Ba người chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiểu Du trả lời: "Rõ ạ."
"Vậy tốt quá, làm phiền tiểu Du của chúng ta." Tô Mai đặt quả bưởi xuống cúi đầu hôn lên má của Tiểu du: "Mẹ sẽ về sớm, ở nhà nhớ phải chơi ngoan."
"Vâng, tiểu Du là ngoan nhất."
Tô Mai mỉm cười xoa xoa đầu, nói vớ Tần Thục Mai và Dụ Lan: "Mẹ, chị dâu, mấy đứa nhỏ phải làm phiền hai người rồi. Con đến bệnh viện thăm đồng chí Triệu một chút, còn về nguyên nhân cụ thể..." Tô Mai liếc nhìn bọn nhỏ đang hăng hái cầm dụng cụ dạy chú Lý: "Đợi khi nào trở về con sẽ kể cho hai người nghe."
Hai người đều là người lớn, chỉ cần trao đổi ánh mắt là có thể hiểu ra chuyện này có liên quan đến mấy đứa nhỏ: "Những thực phẩm dinh dưỡng như gà thịt cá trứng trong nhà đều có, nếu con cần gì thì cứ lấy đi."
Tô Mai gật đầu, đi vào bếp lấy một cái hộp mây sạch, đựng hai quả nho, hai nải chuối, một gói chà là đỏ, một gói long nhãn, một chai trà bưởi mật ong và một chai mứt do bà Vương làm.