Chương 411: Bán đồ chơi thiết kế (3)
Chương 411: Bán đồ chơi thiết kế (3)Chương 411: Bán đồ chơi thiết kế (3)
"Mẹ, chị dâu." Su Mei mở hộp mây cho họ xem: "Hai người thấy như vậy có ổn không?”
"Là ai?" Dụ Lan thấp giọng hỏi.
"Giống như lời ba nói hôm qua, bộ trưởng Lữ bị ngã."
Trái tim Dụ Lan lệch một nhịp: "Bị mấy đứa nhỏ nhà chúng ta làm cho ngã?"
"Không." Tô Mai nói: Hôm qua anh ấy nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà chúng bị ngã nên lo lắng đến kiểm tra nó. Ai biết mặt đất trơn quá ... người ta cũng không có trách móc gì. Nhưng chuyện này biết thì cũng biết rồi, nhà ta vẫn nên đi qua thăm một chút."
"Đợi một chút, chị đi với em." Dù sao thì Tiểu Mai cũng chỉ mớ đến đây, có một số chuyện tốt hơn hết vẫn nên để cô ra mặt. Dụ Lan mặc áo khoác, quay đầu nói với Tân Thục Mai: "Mẹ, mẹ có thể ngồi ở chỗ này không? Hay con đưa mẹ lên kia?"
Lúc hai người nói lời này là đang ở bên Tần Thục Mai, vậy cho nên bà nghe rất rõ ràng, Tô Mai cũng không nói rõ ra là bộ trưởng giúp đứa nhỏ nào, vậy chắc chắn chuyện này không liên quan đến bốn đứa Tiểu Hắc Đản. Trong trường hợp này vẫn nên để cho Dụ Lan đích thân đến đó.
Tần Thục Mai nghĩ đến đây, lắc đầu với Dụ Lan: "Mẹ không sao, hai đứa cứ đi đi. Tiểu Lan, con nhớ chuẩn bị thêm một cái giỏ mây khác, cho sữa mạch nha, đường nâu và đường trắng mỗi thứ một ít vào."
Lông mày Dụ Lan giật giật, ý của mẹ chính là chuyện này liên quan đến mấy đứa nhỏ trong nhà cô.
Nghĩ đến việc sáng nay lúc cô nói hai đứa nhỏ đang bận rộn làm bài tập , Vu Lan nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy cái đứa này, để xem lát nữa về con xử lý bọn chúng như thế nào." Tần Thục Mai không nói lời nào, hai đứa nhỏ này đúng thật là cần phải dạy dỗ lại. Mấy người anh em họ mới đến không biết bộ trưởng Lữ thì không nói làm gì. Người ta vì bọn chúng mới ngã, vậy mà hôm qua khi nhắc đến chuyện đó lại vờ như không biết gì: "Tiểu Mai, cây hoa trà ở trong phòng của chị, em đi ôm một chậu đến đây."
Tô Mai gật đầu đồng ý, hai người chia nhau ra một người thì lên tâng lấy bồn cây, còn một người thì đi chuẩn bị mọi thứ cho vào hộp. ...
Vợ bộ trưỡng Lữ nhìn thấy hai người đi đằng sau Triệu Ngọc Trân vào, tức giận võ vào Triệu Ngọc Trân một cái: "Nhiều chuyện quá đi."
Triệu Ngọc Trân mỉm cười và đưa súp gà cho cô.
"Dì Trương, dì đừng nói như vậy." Dụ Lan đặt đồ xuống, nắm tay Triệu Ngọc Trân cám ơn: "Hôm nay tôi thực sự phải cảm ơn Ngọc Trâm, nếu không thì tôi còn lơ mơ không biết rằng con tôi suýt bị tai nạn, chú Lữ lại càng phải chịu tội lớn như vậy là do con tôi gây ra."
Bộ trưởng Lữ nằm trên giường xua tay: "Ngã là chuyện của bản thân, không liên quan gì đến mấy đứa nhỏ. Khi về không được mắng chúng nó nghe chưa, sắp qua năm mới rồi, không được để cho mấy đứa nhỏ mặc cảm. Không nhắc gì đến chuyện này là tốt nhất, cô hiểu không?"
"Không đánh không mắng." Tô Mai đặt bôn hoa và hộp mây xuống rồi mỉm cười: "Tôi chỉ nói những gì nên nói. Để cho chúng học được một bài học, sau này sẽ không tái phạm lân sau."
Vợ của Bộ trưởng Lữ đặt súp gà xuống và chọc Triệu Ngọc Trân: "Đây là ai?"
Dụ Lan vội vàng giới thiệu: 'Em dâu thứ ba của tôi, Tô Mai."
Tô Mai mỉm cười chào hai người: "Chào dì Trương, chào chú Lữ."
Bộ trưởng Lữ híp mắt: 'Là vợ của Triệu Khác?"
Tô Mai: "Vâng." "Nghe tư lệnh Quý nói, nhà anh ta có bốn đứa con, đứa nào cũng thông minh hơn người. Ngày đầu năm mới, hãy mang chúng đến để tôi gặp mặt xem."
"Được."
Hai người chỉ ở lại một lúc chứ không ngồi lâu, Tô Mai nói với vợ của Bộ trưởng Lữ về thời gian tưới hoa trà, sau đó chào tạm biệt và xuống nhà thăm Quý Tiểu Ngũ: "Tiểu gia hỏa vừa mới làm phẫu thuật vẫn chưa thể ăn đồ ăn, nhìn thấy Tô Mai liền ủy khuất mếu máo: "Dì Tô, con nhớ món của dì lắm."
"Được rồi, ngày mai dì Tô sẽ mang đến cho con." Tô Mai nắm tay cậu, xuất ra một chút dị năng để giúp cậu bớt đau: "Con còn muốn ăn gì nữa không? Nói với dì, dì làm cho con ăn."
"Con muốn ăn cá hấp, đầu sư tử om, thịt cừu, vịt quay..."
"Đã ra như thế này rồi còn ham ăn." Mẹ cậu nghe thấy cậu lên thực đơn món ăn thì lớn tiếng nói: "Con cho rằng cá tươi, thịt cừu, vịt quay chỉ cần có tiền là mau được à. Đồng chí Tô, cô cứ kệ nó, tôi thấy thằng nhỏ này muốn ăn đòn thì đúng hơn.”
"Quý Tiểu Ngũ bị ngắt lời, miệng lẩm bẩm: "Sắp qua năm mới rồi mẹ còn không cho con ăn."
Tô Mai mỉm cười xoa đầu cậu: "Được rồi, dì Tô nghĩ cách xem có được không?"
"Đừng, đồng chí Tô." Triệu Ngọc Trân nhanh chóng xen lời: "Lời mà cậu ấy nói, cô đừng coi là thật...'
Sau khi trở về từ bệnh viện, Tô Mai biết được mấy đứa nhỏ trong nhà cô đã bán con ếch biết nhảy cho giám đốc Lý với giá tám mươi tệ. Không những thế còn vẽ ra các bộ phận của thuyền, mặc dù không có cái nào đúng kích thước, nhưng về hình thức thì vẫn giống.