Chương 413: Quân bài, thuyền hải tặc (2)
Chương 413: Quân bài, thuyền hải tặc (2)Chương 413: Quân bài, thuyền hải tặc (2)
Bên trong có một số loại tàu không tệ. Thiết kế giống như kết cấu của Ngọc Trai Đen là tương đối hợp lý: Thân thuyền thuôn dài, cộng thêm trang bị động cơ cực đại, giúp nó lướt nhanh như tên bắn, còn được bố trí thêm mấy khẩu đại bác nữa. Hỏa lực đó... chậc chậc, làm được thì chắc là đã lắm!
"Wow, mẹ ơi!" Tiểu Hắc Đản đứng sau lưng Tô Mai nhìn cô vẽ tàu, thấy cô vẽ một cái đầu lên lên cờ xí thì la thất thanh: "Mẹ vẽ con quỷ!"
"Đây không phải là quỷ, đây là dấu hiệu của cướp biển, đầu lâu." Tô Mai bảo, rút ra một tờ giấy nữa, vẽ nhanh mấy loại đầu lâu: Đội mũ, không đội mũ, cầm súng rồi dao, còn đủ loại cờ: Nhỏ, tam giác, lớn, quân đội, ...Nhìn xem, những thứ này đều là dấu hiệu của cướp biển."
"Cho cháu xem thử, cho cháu xem thử!" Tôn Tiểu Lang buông cây súng mới lắp được một nửa, chạy tới bảo.
Tiểu Hắc Đản nắm lấy tờ giấy, dời sang cạnh mình: "Sao mẹ biết dấu hiệu của cướp biển là thế này?"
Tô Mai đối diện với ánh mắt ngờ vực của Tiểu Hắc Đản, phút chốc kiệm lời: "Mẹ nghe ba con kể."
"AI" Ba Triệu ra nước ngoài, lại đọc rất nhiều sách, chắc chắn hiểu biết rộng.
Tô Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Dì ơi!" Triệu Cẩn bê một khúc gỗ qua: 'Dì xem thử coi có dùng được không?"
Đây đều là gỗ lính cảnh vệ Tiểu Mã bổ từ chân núi ở ngoại ô, nhỏ mà khẳng khiu, loại dùng được chưa tới mấy khúc.
Tô Mai lắc đầu: "Quá nhỏ."
"Cháu biết ở đâu có gỗ!" Tôn Tiểu Lang buông cây súng mới lắp được nửa ra, vây tay bảo: "Đi, cháu đưa mọi người đi." "Ở đâu?" Tiểu Hắc Đản thả cái bản dấu hiệu của cướp biển trong tay xuống, sờ túi: 'Cần tiên không?"
"Là một trạm thu mua phế liệu ở phố Lâm Dương. Hôm qua nhà bọn anh bán phế liệu, anh đi theo ba khiêng, thấy bên trong chất rất nhiều gỗ cũ, cần tiên." Tô Tiểu Lang trả lời: 'Không nhiều đâu."
Viên cảnh vệ Tiểu Mã dở hết than, đang định về lái xe hai bánh, nghe vậy thì hỏi: "Vậy em đi với chúng nhé?”
Tô Mai móc mười đồng tiền ra đưa cho cậu ta: "Chọn khúc lớn mà mua, nếu có phế liệu gì đó thì chọn lấy loại bê ngoài còn ổn, mua về cho tôi một chút cũng được."
Tần Thục Mai và Dụ Lan cười khanh khách mà nhìn.
Tiểu Mã đáp lời, cầm giấy cũ lên lót trên xe, bồng Tiểu Du Nhi lên, lại dẫn mấy đứa bé ra cửa.
Triệu Chương ở trên lầu nghe thấy động tĩnh, lén lút mở cửa sổ ra nhìn xuống, trong mắt là nỗi ao ước không gì giấu được.
Tô Mai vẽ xong bản vẽ chỉ tiết của Ngọc Trai Đen thì gom cả giấy lẫn bút bỏ vào phòng trẻ em, ôm quần áo cả nhà đi giặt.
Chị Lý muốn lại giúp, Tô Mai không đồng ý.
Đã hai mươi bảy rồi, còn hai ngày rưỡi nữa là tới năm mới, chị Lý cũng bận sắp vắt giò lên. Sáng sớm chị đã phải đến nhà nông ở ngoại ô mua năm con gà trống nhỏ và hai con ngỗng trắng, bây giờ còn đang bận giết gà, làm ngỗng.
Tịch Nam đặt sách xuống, đứng lên co duỗi tứ chi, đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống theo thói quen.
Tô Mai nhận lấy nước nóng chị Lý xách tới, đổ vào trong chậu một cãi, thêm nước lạnh, ngâm quần áo. Cô cầm bàn giặt ngồi trên ghế nhỏ giặt sột soạt..
Tịch Nam sa sầm mặt, xoay người đi đến trước mặt Triệu Dần, đá cho anh ta một cái: "Em thật sự chịu hết nổi cô vợ em ba anh lấy rồi! Cứ về nhà là cô ta lập tức ra vẻ mình chịu khó lắm vậy! Hết làm bữa sáng rồi tới hấp bánh bao, giờ còn giặt quần áo. Cô ta làm vậy là có ý gì, đấu võ đài với em à? Quả đúng là cái loại xuất thân từ nông thôn, cũng chỉ mang ra được chút ưu điểm đó thôi!"
"Đồ chơi người ta làm còn bán được tiền đó." Triệu Dần nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một cái xe đồ chơi thôi mà ban nãy anh vừa xuống dưới nghe xưởng trưởng Lý bảo sẽ trả năm trăm đồng tiền phí thiết kế, vậy là hơn nửa năm lương của em rồi."
Tịch Nam nghẹn lại, sau đó thì giễu ngược: "Là công của mình cô ta à? Không có thiết kế của Triệu Khác, anh bảo cô ta làm một cái thử xem. Còn nữa, công việc này của em hằng tháng đều có tiên cầm, cô ta thì sao, một năm cũng chỉ bán được lần đồ thiết kế này thôi! Anh bắt tôi so sánh với cô ta, Triệu Dần, anh đang sỉ nhục ai vậy?"
"Là người một nhà với nhau cả, em tính toán mấy chuyện này để làm gì?"
"Em cứ tính đấy!" Tịch Nam bóp lấy mũi mình, khó tin mà bảo: "Trước khi cô ta tới, anh thấy em có không hợp với ai không, đã từng đỏ mặt với ai chưa? Nhưng anh nhìn đi, cô ta mới qua đây mấy ngày, ba mẹ, đến cả chị Lý giúp việc trong nhà, có ai không coi tôi là đứa ăn chực!"
Phản ứng của người nhà, Triệu Dần có thể không nhìn ra được à? Nhưng anh ta chẳng thể trách cứ, ngăn em dâu không cho làm việc, hay bảo vợ mình chui vào bếp, hoặc dọn vệ sinh, rồi giặt quần áo giữa trời đông rét lạnh.