[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 422 - Chương 422: Thiệp Chúc Mừng (1)

Chương 422: Thiệp chúc mừng (1) Chương 422: Thiệp chúc mừng (1)Chương 422: Thiệp chúc mừng (1)

Tô Mai mang theo hộp thức ăn đi từ nhà bếp ra, dừng nhận nhìn mấy lần. Không thể không nói, bộ bàn ghế dài một lớn hai nhỏ này trông rất 'đột ngột, hệt như một thằng nhóc nông thôn tự nhiên xộc vào căn phòng phong cách vốn dĩ xa hoa, khiêm nhường.

Tô Mai đặt hộp đựng xuống, nhìn rồi hỏi: "Anh cả, trong nhà có sơn đỏ, vải và bông không?”

"Sơn đợi lát nữa anh mua. Bông, vải để anh hỏi chị dâu em thử."

Tô Mai gật đầu một cái, nhìn vào phòng trẻ em: "Tiểu Cẩn, Niệm Doanh. Đi, đi với mẹ đến bệnh viện một chuyến."

Triệu Trác cầm lấy chìa khoá, bảo: "Anh đưa mọi người đi."

"Cảm ơn anh cả."

"Mẹ ơi." Tiểu Hắc Đản hỏi: "Chúng ta đi thăm anh Tiểu Ngũ ạ?"

"Ừa, còn cả một vị cụ Lữ nữa." Tô Mai khom lưng nhìn xuống mụn nước trên gáy và cổ Tiểu Du Nhi. Qua một đêm tĩnh dưỡng, vảy đã kết rồi.

"Cụ Lữ là ai ạ?" Tiểu Hắc Đản ngờ vực hỏi.

Tô Mai sửa sang lại khăn choàng cổ cho Tiểu Du Nhi: 'Một người hàng xóm trong đại viện. Mấy ngày trước, lúc mấy đứa chơi bập bênh, ông ấy tan làm về, từ xa thấy mấy đứa ngã xuống đã chạy tới xem thử, không ngờ lại bị thương tới thắt lưng.”

"AI" Tiểu Hắc Đản sợ hãi hỏi: "Ông cụ ngày đó là Bộ trưởng Lữ ạ?"

"Ừ" Tô Mai ôm lấy Tiểu Du Nhi, nhấc hộp đựng thức ăn lên, mắt nhìn Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh đi ra: "Đi thôi."

"Đợi đã." Tiểu Hắc Đản xoay người chạy thẳng vào phòng trẻ em: "Con mang món đồ chơi cho anh Tiểu Ngũ."

"Bọn mẹ đợi con trên xe." Bước chân Tô Mai không hề dừng lại.

Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh liếc nhau, nói một tiếng với Tô Mai, cũng xoay người chạy về phòng.

Tiểu Hắc Đản lấy cửu liên hoàn từ thùng đồ chơi của mình cho Quý Tiểu Ngũ, lại câm thêm tấm thiệp mừng đã làm hôm qua ra, chia ra viết lời chúc cho Quý Tiểu Ngũ và Bộ trưởng Lữ.

Triệu Cẩn quan sát hai tấm thiệp mừng Tiểu Hắc Đản chọn, thấy bên trên có mai, trúc, cậu bèn chọn đào, lan.

Lâm Niệm Doanh cũng lấy hạnh, cúc.

Tiểu Hắc Đản viết xong, ôm cửu liên hoàn chạy ra ngoài trước.

Triệu Cẩn quan trọng bề ngoài, hai tấm thiệp được cậu chia ra bỏ vào hai phong thư, còn dán thêm hai chữ 'Phúc' cắt giấy.

Lâm Niệm Doanh thận trọng, nói liên tục rồi viết thật nhiều chữ trên thiệp mừng.

Sau cùng, hai đứa cùng chọn cho Quý Tiểu Ngũ một khẩu QBZ-56 chưa lắp.

Triệu Trác đưa mấy mẹ con đến cửa bệnh viện, hẹn lát nữa sẽ đón rồi thì đến hợp tác xã cung tiêu mua sơn.

Đầu tiên, Tô Mai đưa bọn nhóc đến phòng bệnh của Quý Tiểu Ngũ.

Hôm nay là hai mươi tám, còn mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, bệnh nhân xuất viện được đều về nhà. Khu nội trú vắng tanh, tiếng bước chân của mấy người gần như rõ ràng.

Từ sáng sớm, Tô Mai đã nói với Triệu Ngọc Trân mình sẽ đến.

Nghe thấy động tĩnh, Triệu Ngọc Trân đứng dậy, ra mở cửa trước: "Đồng chí Tô, mọi người đã đến rồi. Mau, mau vào. Hôm nay trời lạnh thế này còn bắt mọi người đi một chuyến ngại quá đi thôi."

"Cô nói gì vậy." Tô Mai cười hỏi: "Nếu không vì cứu mấy đứa nhà chúng em, Tiểu Ngũ có thể bị thương à?"

"Thằng nhóc này dạ dày, không hỏng chỗ này chắc chắn cũng ngã chỗ khác thôi, em đừng để trong lòng."

Hai người nói chuyện luôn miệng, ba người Tiểu Hắc Đản lên tiếng chào hỏi Triệu Ngọc Trân rồi lướt qua hai người, vây ở trước giường của Quý Tiểu Ngũ.

"Mấy đứa đến rồi." Quý Tiểu Ngũ mỉm cười với ba cậu bé, khuôn mặt tái nhợt, đưa tay trỏ vào cái tủ cạnh giường: "Trong ngăn kéo có thức ăn, muốn ăn gì tự lấy."

"Mới ăn cơm ở nhà rồi qua." Tiểu Hắc Đản lấy thiệp mừng ra, đưa cho cậu xem: "Mẹ, ông bà nội tôi làm đấy, đẹp không?”

Vốn dĩ Tô Mai định dùng mảnh gỗ hoặc miếng trúc khắc thành mấy cái thiệp mừng cho mấy cậu nhóc, không ngờ vừa mở nhà kho ra đã thấy một xấp giấy bọc rượu, thuốc lá được chị Lý dọn dẹp gọn gàng đâu ra đó.

Thô ráp, một mặt màu trắng, mặt kia in chữ.

Tô Mai xé mặt có chữ, dán giấy đỏ lên, cắt thành các loại thiệp mừng. Mặt đỏ thẫm, cô nhờ Triệu Nho Sinh và Tần Thục Mai đề cho chữ phúc lên trên. Mặt trống thì cô quệt một lớp thuốc màu hồng nhạt hoặc xanh nhạt mỏng lên trên, vẽ mấy loại tứ bình như mai, lan, trúc, cúc, trông cực kỳ đẹp.

Quý Tiểu Ngũ nhìn xuống một đống chữ đen như gà bới trên thiệp, kéo khóe miệng ra: "Tiểu Hắc Đản, không có những chữ này tôi sẽ thích hơn nữa. Xin cậu đấy, lần sau tặng thiệp mừng cho tôi có thể đừng viết chữ lên trên được không?"

Tiểu Hắc Đản thấy xấu hổ một phen, trừng cậu bé: "Vậy cậu có muốn lấy không?”

"Muốn." Quý Tiểu Ngũ nhận lấy thiệp mừng, nhét vào dưới gối, vô lại bảo: "Đợi mãi mới được lòng thành của cậu, sao tôi có thể để rơi vào tay người ngoài được!" Tiểu Hắc Đản bĩu môi: "Chứ không phải không làm được thiệp mừng à!" Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh mỉm cười, đưa quà của mình lên.
Bình Luận (0)
Comment