Chương 421: Xử lý (2)
Chương 421: Xử lý (2)Chương 421: Xử lý (2)
Tô Mai không hề nhận tiện, sửng sốt mà nhìn Tiểu Hắc Đản: "Niệm Huy, con giỏi quá! Ngọc Trai Đen không khó làm như xe quân đội, mẹ còn tưởng tối đa xưởng trưởng Lý chỉ đưa ba, bốn trăm thôi."
"Ha ha..." Tiểu Hắc Đản xấu hổ mỉm cười, bỏ tiền vào túi cô: "Mẹ, lần sau mẹ muốn bán gì nữa cũng giao hết cho con đi, chắc chắn con sẽ giúp mẹ bán với giá caol"
"Được!" Tô Mai vỗ vai cậu một cái, trêu chọc: "Niệm Huy, không phải con đang túng tiên à, có muốn mượn mẹ trước một chút không?"
"Con cũng có thể cho anh nhỏ mượn một chút." Tiểu Du Nhi nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc Đản: "Chỉ cần anh nhỏ đưa hết tất cả kẹo của anh cho em."
Tiểu Hắc Đản không để ý đến Tiểu Du Nhị, chỉ nhìn Tô Mai: "Thật á?"
"Ừ, con muốn bao nhiêu?"
Tiểu Hắc Đản vươn một bàn tay ra.
"Năm trăm?" Tô Mai nhíu mày: "Con muốn bấy nhiêu này để làm gì?"
"Đã sang năm mới rồi, con muốn mua cho mỗi người ông nội, bà nội, bác cả, bác gái cả, chị Quân, còn cậu, mợ, ông ngoại, bà ngoại, chú nhỏ một món quà nữa."
Triệu Trác mang chìa khóa xe theo, vừa định vào của thì chấn động, quay đầu, nhìn cậu nhóc kháu khỉnh với vẻ không tưởng nổi. Một lát sau, anh ấy cười: "Niệm Huy, trẻ em không cần chuẩn bị quà cho người lớn."
"Nhưng cháu vẫn muốn mua quà tặng mọi người!" Tiểu Hắc Đản bảo: "Cháu nhận được tiền lì xì, quần áo mọi người cho thì vui lắm. Cháu cũng muốn khiến cho mọi người vui vẻ giống như mình!"
"Anh nhỏ, còn em nữa, em nữa, em cũng muốn khiếm mọi người vui như eml" Tô Mai cười xoa đầu hai cậu nhóc: "Mẹ chuẩn bị giúp các con. Thật ra quà tặng không cần quý giá lắm, có lòng là đủ rồi. Ừm..." Tô Mai nắm cằm suy nghĩ: "Hay chúng ta làm thiệp chúc mừng nhé?”
"Hay quá, hay quá, mẹ ơi, con giúp mẹt”
"Mẹ ơi, thiệp chúc mừng là gì?"
"Thiệp chúc mừng chính là...'
Triệu Trác vào phòng mà lòng đầy ngổn ngang, nhìn ông cụ, thở thật dài.
Trong phòng cực tĩnh lặng, sân lại không lớn, ông cụ đang ngồi trong căn phòng khách trống trải nghe toàn bộ cuộc đối thoại của mấy người ở cửa viện một cách rõ mồn mội.
"Vợ chồng Tiểu Khác biết dạy dỗ con. Thời gian này Tiểu Sâm, Tiểu Quân sẽ ở đây phải không?" Triệu Nho Sinh khêu cái chậu than một cái.
"Con thấy là ba đang định để anh em Tiểu Sâm giúp đỡ Tiểu Chương phải không?" Đừng nhìn Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, Niệm Huy, ai cũng trọng tình mà nhầm. Sau việc xảy ra hôm nay, Triệu Chương muốn nhập vào với bọn chúng, nằm mơi
Triệu Nho Sinh nhíu mày, liếc nhìn con cả đầy không vui: "Vậy anh nói phải làm sao đây? Em hai của anh đã bỏ đi rồi, cũng đâu thể để mặc Tiểu Chương không làm gì chứ?”
Triệu Trác bèn thở dài thườn thượt: "Mẹ con đâu, không sao chứ?"
"Nghỉ ngơi trên lầu rồi, có Tiểu Cẩn và Niệm Doanh ở chung."
Biết mẹ không sao rồi, Triệu Trác đứng dậy đi ra ngoài, bảo: "Gần năm mới rồi, phòng khách không thể trống không chẳng có gì được! Để con đến xưởng nội thất tìm người mua bộ sô pha về."
Cái sô pha cũ dọn dẹp chút cũng dùng lại được, chỉ là Tân Thục Mai vừa thấy nó sẽ nhớ tới hình ảnh lửa bốc sau lưng cháu nhỏ, còn cả dáng vẻ ngu ngốc của con thứ, trong lòng bèn hoảng cả lên, bảo Tiểu Mã kéo tới trạm thu mua phế phẩm bán đi.
"Chuyện sô pha không vội, con quay lại cho ba..." Sao ông cụ không biết vì gì mà bây giờ đứa con cả vội vã chạy ra ngoài như vậy, còn không phải là sợ đối mặt với lửa giận của Tiểu Khác sao?
Trưa đó, Triệu Khác về, biết được chuyện đã xảy ra thì đau lòng xoa xoa cổ tay Tô Mai, lại quan sát mụn nước trên đầu và trên cổ Tiểu Du Nhi, nhưng lại chẳng hé răng gì. Chỉ là, chiêu về, anh vừa vào phòng làm việc đã gọi lần lượt từng người quen một ở Bộ Đường sắt.
Sau đó, hành trình quay lại Cáp Nhĩ Tân của Triệu Dần và Tịch Nam rõ ràng đã trở nên đầy mạo hiểm và kích thích.
Với bộ sô pha trước đó, Dụ Lan thương lượng với Hoa Kiều bán lại với giá cao.
Triệu Trác dạo một vòng xưởng nội thất, chưa nói đến chuyện giống, đến một bộ sô pha cũng không thấy, chỉ có một bộ ghế dài gỗ nhà kia đặt làm tân hôn nhưng vì màu sơn sai mà trả hàng lại.
Hôm sau, Triệu Trác vừa kéo bộ bàn ghế vào trong phòng khách thì Tiểu Du Nhị, Tiểu Hắc Đản nhìn chằm chằm một lúc rồi ánh mắt nhìn Triệu Trác đều trở nên không đúng.
Tiểu Du Nhi duỗi tay ra sờ mặt gỗ lạnh như băng, vỗ vỗ lớp bụi dính bên trên: "Xấu, quá xấu, cháu không muốn ngồi!"
"Bác cả.' Hai tay Tiểu Hắc Đản ôm lấy ngực, ghét bỏ: "Khả năng thưởng thức này của bác... cũng lạ quá rồi?"
Gia công thô kệch không nói, còn vàng hết cả bộ, nội thất đỏ thẫm khắp phòng hợp với bộ này à?
Quý Tiểu Ngũ sát vách ăn rất được, sáng sớm Tô Mai đã đi mua thịt, tranh giành được mấy cây xương ống, hai ký gan heo, mang ninh một nồi canh xương lớn, học làm món gan xào nổi tiếng của Bắc Kinh với chị Lý, lại hấp mười mấy cái bánh bao thịt.