Chương 420: Xử lý (1)
Chương 420: Xử lý (1)Chương 420: Xử lý (1)
Chưa kể, anh ta nghe Lý Hoành Thăng bảo em dâu cởi thẳng áo khoác ngoài, dùng cơ thể để dập lửa cho Tiểu Du Nhi. Nếu vì thế mà cả hai đều gặp chuyện, Tiểu Khác về rồi không náo loạn tung trời lên mới là lạ.
"Anh cả, anh xuống trước đi, em mặc lại quần áo cho Tiểu Du Nhi đã." Tay Tô Mai nhẹ nhàng chụp trên gáy Tiểu Du Nhị, làm tiêu lửa độc và viêm trên đó, nhưng mụn nước vẫn không nhúc nhích.
Cổ cũng tương tự.
Tô Mai thả Tiểu Du Nhi ra, tay lướt nhanh trên áo khoác ngoài. Cái áo lông mà mới trước đó còn hoàn hảo bây giờ đã bị khét mất khoảng nhỏ.
Cô thi triển tinh thần lực, che khuất đi phần lớn mùi khét. Tô Mai nghĩ một chút rồi lại phủ lên cổ tay trái, tạo thành những mụn nước lớn nhỏ đã nổi thành mảng trên cổ tay.
Cô mở tủ quần áo, cầm áo bông ra, khoác vào cho Tiểu Du Nhi. Để tránh ma sát tới những cái mụn nước trên cổ, Tô Mai vê lấy hai quả cầu giấy vệ sinh, lót lên hai bên của mụn nước cho cậu bé.
"Anh cả.' Tô Mai mặc bộ đồ cháy, ôm Tiểu Du Nhi mở cửa phòng ra.
"Đã bị thương tới chỗ nào rồi?"
"Em không sao, Tiểu Du Nhi thì bị ở đầu và cổ." Tô Mai vừa nói vừa chỉ vào những mụn nước trên gáy và cổ Tiểu Du Nhi cho anh ấy xem: "Phiên anh cả đưa bọn em đến bệnh viện một chuyến."
Triệu Trác gật đầu, lại nhìn bộ đồ cháy trên người cô: "Em không sao thật chứ?"
Trong lúc lơ đãng, cổ tay trái Tô Mai vừa nhấc lên theo bản năng làm lộ ra một mảng mụn nước, trong miệng vẫn nói: 'Không sao ạ."
Triệu Trác chỉ thấy là Tô Mai không tiện nói chuyện này với anh cả là anh ấy, khẽ thở dài, vươn tay ra: "Đưa Tiểu Du Nhi cho anh, để anh ôm nó."
"Không muốn, không muốn đâu.' Tiểu Du Nhi khoát tay: "Cháu muốn mẹ."
"Không sao đâu, em ôm nó."
Tiểu Du Nhi vừa trải qua vụ cháy, Triệu Trác cũng không dám miễn cưỡng cậu bé, chỉ đành thôi.
Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi theo Triệu Trác xuống dưới lầu. Lửa trong phòng khách đã được dập, cảnh có hơi hỗn độn, chị Lý và Tiểu Mã đang dọn dẹp.
"Mẹ, mẹ ơi!" Tiểu Hắc Đản lo lắng chạy tới hỏi: 'Mẹ không sao chứ?"
Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh theo sát phía sau: "Thím ơi, thím và Tiểu Du Nhi sao rồi, đã bị thương ở đâu ạ?"
"Mẹ, con không có số của ba, ông nội bảo đợi lát nữa ba về sẽ trút giận cho hai người, bảo mẹ đưa Tiểu Du Nhi đến bệnh viện trước đi."
"Được." Tô Mai lần lượt vỗ vỗ vai bọn nhỏ, trấn an chúng: "Mẹ không sao, đầu và cổ Tiểu Du Nhi cũng chỉ nổi lên mấy cái mụn nước thôi. Các con đừng sợ, mẹ đưa Tiểu Du Nhi đến bệnh viện với bác cả các con bôi ít thuốc rồi sẽ về. Tiểu Cẩn, bản vẽ thuyên nhỏ và ếch ở trên bàn làm việc trong phòng chúng ta, con đi lên lầu mang xuống cho xưởng trưởng Lý đi."
"Đồng chí Tô." Xưởng trưởng Lý bảo: "Chuyện của chúng tôi không vội, mọi người mau đến bệnh viện đi!"
Tô Mai gật đầu, ôm Tiểu Du Nhi ra cửa.
Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh lo lắng, đi theo ra ngoài.
Trong sân, Tần Thục Mai đang chống gậy đuổi theo, đánh đuổi Triệu Dần, người đang cực kỳ chật vật. Triệu Chương vòng hai tay không dám đi lên.
"Mẹ ơi." Tô Mai duỗi tay giữ chặt Tần Thục Mai suýt đã trượt ngã: "Mẹ nghỉ ngơi chút đi, Tiểu Cẩn bảo đợi lát nữa ba về. Niệm Doanh, Niệm Huy, đỡ bà nội về nhà." Hai người gật đầu, một trái một phải đỡ Tần Thục Mai.
"Tiểu Mai." Tân Thục Mai thở hổn hển, lo lắng kéo Tô Mai và Tiểu Du Nhi hỏi: "Đã cháy đến đâu cả rồi, để mẹ xem xem."
Tô Mai vươn cánh tay ra, để lộ những mụn nước đã tạo thành mảng, lại để bà ấy nhìn gáy và cổ của Tiểu Du Nhi: "Chỉ có bấy nhiêu này thôi, mẹ đừng lo lắng, con đưa Tiểu Du Nhi đến bệnh viện thoa chút thuốc."
Tần Thục Mai vừa thở phào một cái vừa nhìn Triệu Dần, nghiến răng nghiến lợi bảo: "Triệu Dần, anh giỏi thật đấy! Tần Thục Mai tôi không biết kiếp trước mình đã tạo cái nghiệt lớn gì, mà sinh ra tên... hợm lĩnh như anhI"
"Hợm hĩnh!" Tiểu Du Nhi cảm thấy cái từ này chơi vui lắm, rồi vươn ngón tay chọc Triệu Dần, học bà nội mình bảo: "Sao tôi lại sinh ra cái tên hợm hĩnh như anh, ha ha... hợm lính!"
Tô Mai: ”...'
Lúc Tô Mai và Tiểu Du Nhi bôi thuốc xong, về nhà, xưởng trưởng Lý đã mang bản vẽ và Ngọc Trai Đen đi rồi.
"Mẹ ơi!" Tiểu Hắc Đản chặn cô lại ở cửa, bảo: "Ông nội đã đánh cho bác hai một trận ra trò, bảo lính cảnh vệ lái xe đưa bác ấy và bác gái hai ra trạm xe lửa rồi."
Tô Mai kinh ngạc nhíu mày: "Đóng gói gửi hàng?"
Tốc độ này thật sự khá nhanh đấy.
Triệu Trác bước xuống khỏi xe, nghe thấy lời Tiểu Hắc Đản thì kéo khóe miệng, ba anh ấy đang sợ Tiểu Khác về sẽ xé thằng hai ra thì có!
"Còn nữa, mẹ, con bán Ngọc Trai Đen rồi." Tiểu Hắc Đản móc một xấp tiền giấy ra đưa cho Tô Mai: "Tám trăm, mẹ đếm thử đi."