Chương 419: Cháy (3)
Chương 419: Cháy (3)Chương 419: Cháy (3)
Triệu Dần cúi đầu nhìn kỹ cậu bé, không kiên nhẫn: "Lại là mày!"
Hôm qua cũng vì một câu 'ác bá Chư' của nó mà chọc cho vợ mình ồn ào với Tô Mai mấy câu, khiến ông cụ giận dữ.
"Là cháu, là cháu, là cháu đấy! Cháu là Tiểu Du Nhi đáng yêu!" Tiểu Du Nhi ngâm nga, nâng chân đẩy anh ta một cái: "Bác còn ăn hiếp bà nội cháu nữa cháu đánh bác à!"
Dứt lời, cậu bé trừng mắt, vung tay lên với Triệu Dần.
Lòng Triệu Dần thấy không vui, không muốn ở đây dây dưa với hai bà cháu nữa. Già bảo anh ta bất hiếu, nhỏ mắng anh ta ăn hiếp già. Hừ, ai không biết còn nghĩ anh ta khốn nạn đến độ nào đấy!
Nghĩ vậy xong, anh ta định tránh khỏi cậu bé, đi lên lâu, nhưng bàn trà và sô pha chỉ rộng có bao đó, Tiểu Du Nhi lại chắn giữa đường, anh ta muốn đi cũng không được, bèn vươn tay đẩy: "Tránh rai"
Tiểu Du Nhi lảo đảo nghiêng người xuống bàn trà, sau đó lại trượt chân một cái, ngã lăn quay. Cái khăn cổ bung ra rơi vào trong chậu than, phút chốc đã bắt cháy.
"Triệu Dần, anh làm gì vậy?" Tân Thục Mai bị anh ta cản tâm nhìn, không nhìn thấy Tiểu Du Nhị, chỉ thấy anh ta đẩy ngã cậu bé, không thấy khăn cổ bị cháy: "Tiểu Du Nhi thì biết gì, anh đánh cả nó, còn chưa đỡ nó lên nữa?"
Triệu Dần nghe mẹ dạy dỗ thì càng thấy không kiên nhẫn hơn. Mùa đông đang lớn, mấy đứa trẻ mặc dày như vậy, té một cái có thể bị thương tới đâu chứ? Triệu Dần tức giận đến mức quay đầu đi thẳng, đột nhiên anh ta ngửi được gì đó, vô thức nhìn lại, đại não lập tức bối rối.
Tiểu Du Nhi đỡ bàn trà đứng lên, hếch mặt, giơ nắm đấm với anh ta: 'Đồ hư hỏng, đánh ông này!" Phía sau là ngọn lửa đang bốc lên hừng hực.
Như cảm nhận được gì đó không đúng, Tiểu Du Nhi vươn tay ra chộp về phía Sau.
"Đừng nhúc nhíchI" Triệu Dần hét to một tiếng, vọt tới, vương tay vỗ vỗ vào cái áo bông bị khăn cổ len lửa qua của Tiểu Du Nhi, kết quả càng võ thì lửa càng lớn, hai ống tay áo của chính anh ta cũng vụt cháy.
Tần Thục Mai sợ đến mặt mũi trắng bệch, vừa run run, vươn chân leo xuống sô pha, vừa la lớn: "Mũ, mũ cháy rồi, còn không lấy xuống cho nó. Cởi áo bông ra đi, Triệu Dần, con heo nhà anhI"
Sợi bông bị cháy rơi đầy lên sô pha, đêm, phủ lên cả bọc gối.
Triệu Dần đã cuống lên hết cả, nào còn nghe vào lời của mẹ nữa, đầu toàn là suy nghĩ nước có thể dập lửa, bèn xách hai cánh tay Tiểu Du Nhi lên, chạy nhanh ra bên ngoài.
"Oa... Mẹ ơi, con bị đồ hư hỏng bắt cóc, mau tới cứu conI A, đau quái"
Tô Mai thả Ngọc Trai Đen vào trong chậu lớn, đang làm mẫu cho xưởng trưởng Lý, nghe vậy thì nhanh chóng đứng dậy, vọt tới, duỗi tay ra, vừa tiếp được Tiểu Du Nhi vừa cởi cái áo khoác ngoài trên người mình ra, ôm chặt cậu bé mà người đang cháy vào lòng. Sau đó, cô xoay lại tung ra một cước, Triệu Dần ngã xuống đống tuyết đang chất đầy trong sân.
"Mẹ ơi!" Tiểu Du vùng vẫy muốn xoay người lại.
"Đừng nhúc nhích!" Tô Mai nhìn ra khác thường thì sợ hãi, kéo chặt cái cơ thể nhỏ của con trai, trước ngực dính sát sau lưng cậu. Cô đánh mắt quét sang phòng khách, thấy lửa cháy bên trong không phải quá lớn, Tân Thục Mai cũng tập tễnh đi ra, mới quay đầu nói với xưởng trưởng Lý đang chạy tới: "Phiên mọi người rồi."
Hôm nay, khi qua đây, xưởng trưởng Lý không chỉ dẫn theo tài xế, mà còn dẫn theo người quản lý tài vụ riêng. Người này là là lính giải ngũ, phản ứng không hề chậm, lập tức lấy Ngọc Trai Đen ra khỏi cái chậu lớn, bưng một chậu khác chạy vội tới bên cạnh Triệu Dần, vươn tay hắt cho anh ta ướt đẫm cả người, anh ta bị cóng tới hai hàm răng run lên câm cập.
"Đồng chí Tô." Xưởng trưởng Lý gọi: "Tôi lái xe đưa các cô tới bệnh viện..."
"Tôi đưa Tiểu Du Nhi lên lầu xem trước." Dứt lời, Tô Mai ôm Tiểu Du Nhi đi nhanh lên lầu, vào phòng, lập tức quay người khóa cửa.
"Tiểu Du Nhi." Tô Mai mở banh cái áo ngoài bốc khói ra của cậu bé để dưới đất, vừa cẩn thận cởi khăn quàng cổ, mũ, áo bông đã cháy rụi ra, vừa hỏi: "Đau ở đâu, nói cho mẹ nghe.”
Tiểu Du Nhi lắc xoay cái đầu. Cậu bé đau đầu, cổ cũng đau: "Mẹ ơi." Cậu bé chỉ về phía sau: "Đaul"
Tô Mai bảo cậu nằm lên đùi, nâng đầu cậu lên nhìn thử xem tóc sau gáy có bị cháy không. Cô chỉ thấy da cậu hồng một mảng nhỏ, phồng lên mấy cái mụn nước, dưới cổ cũng có một hàng mụn nước nhỏ, sau lưng lại không bị sao. Nhờ cậu bé mặc dày, áo bông bị đốt, nhưng vải chưa cháy rụi, áo lông, áo ngắn bên trong không chịu gì.
"Tô Mai, anh cả đây, Tiểu Du Nhi sao rồi?" Triệu Trác bị hù sợ khiếp. Anh ấy không ngờ mình chỉ đi mượn chiếc xe chút thôi mà trong nhà đã xảy ra chuyện như vậy.