Chương 418: Cháy (2)
Chương 418: Cháy (2)Chương 418: Cháy (2)
Triệu Chương thấy vậy thì ngơ ra. Hình như... mẹ chưa từng hôn cậu bé như vậy.
"Tiểu Du Nhi." Triệu Cẩn xách một cái bếp lò đã bị đóng thành băng tới: 'Em còn cần cái bô đi tiểu này nữa không?"
Tần Thục Mai nghe tiếng động Tịch Nam thu dọn đồ đạc, lộn lên lộn xuống đến mức bà không ngủ nổi, bèn đỡ tường, chống gậy đi xuống, nghe vậy thì khó hiểu nhìn lại. Hôm qua bà ấy chỉ nghe Tiểu Du Nhi nói tìm cái bô cho ba mình, vẫn chưa xem trông ra thế nào.
Tiểu Du Nhi xua xua tay: "Bỏ đi. Mẹ bảo bẩn."
"Vậy anh ném đi." Triệu Cẩn bảo, nhìn bốn phía, nhưng phút chốc không tìm được thùng rác.
"Ơ kìa?" Tần Thục Mai nhìn cái lò, chợt giật mình, vô thức dụi mắt: "Tiểu Cẩn, mang tới bà xem thử."
Tiểu Cẩn dạ đáp, xách cái lò vào nhà. Lúc cậu bé đi ngang qua cạnh Tô Mai, cô cúi đầu liếc nhìn: "Nhìn không giống như bô đi tiểu."
Dứt lời, cô nhét cái tàu trong tay vào lòng Triệu Chương, đi theo Triệu Cẩn, trước tiên sải bước đỡ lấy Tần Thục Mai, bảo: "Mẹ, để con dìu mẹ đến chỗ sô pha ngồi trước nhé?"
Tần Thục Mai đồng ý.
Nhưng bà ấy không vội đi ngay mà quan sát tỉ mỉ cái trong tay Triệu Cẩn ở khoảng cách gần: "Đây là cái lư hương, cụ thể là từ thời nào thì không nhìn rõ nữa. Tiểu Cẩn, cháu cầm một cái chậu tới bỏ vào, đợi lớp băng ngoài tan đi, gạt lớp đất phủ thì lại đưa cho bà xem."
Triệu Cẩn gật đầu, vào nhà vệ sinh cầm cái chậu rửa mặt ra bỏ vào, rồi đặt trong phòng bọn họ. "Mẹ, không phải ném nó đi sao?" Tiểu Du Nhi không hiểu. Không phải mẹ nói nó bẩn, bỏ đi sao, sao đảo mắt lại biến nó thành kho báu mang giấu trong phòng rồi?
"Không ném đi nữa." Tần Thục Mai ngồi xuống sô pha, xoa đầu cậu cháu nhỏ, bảo: "Chưa biết chừng Tiểu Du Nhi nhà chúng ta nhặt được một vật báu lớn rồi."
"Vật báu!" Tiểu Du Nhi trừng mắt: "Vậy là bán lấy tiền được ạ?"
"Được chứ!" Tô Mai cầm lấy cái khăn ở bên cạnh, mang hơ trên chậu than, quấn quanh chân Tần Thục Mai rồi nghiêng đầu nhìn cậu nhóc, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Du Nhi, sao con lại giống với anh nhỏ con rồi, bắt đầu để ý tới tiền?"
"Không phải ban nãy mẹ vừa nói sẽ bán Ngọc Trai Đen lấy tiền à?"
Tô Mai nghẹn một cái, nhéo lấy đầu cái mũi nhỏ của cậu bé, trả lời: "Đó là vì con biết ăn uống quá, mẹ mà không nỗ lực kiếm thêm nhiều tiền chút thì mấy năm tới sẽ không nuôi nổi các con nữa."
"Mẹ lừa người!" Tiểu Du Nhi chu cái môi lên: 'Hôm qua con đã nghe rồi, mẹ nói với ba là phải cố gắng kiếm tiền mua nhà, mua cái tứ hợp viện, sau Tết về là có nhà riêng rồi!"
Đại não Tần Thục Mai 'ong' một tiếng, hận không thể lên lầu xé Tịch Nam ra.
"Tiểu Mai." Tân Thục Mai cầm tay Tô Mai, vội la lên: "Con đừng nghe lời của chị dâu hai con, dù là lúc nào mẹ cũng sẽ không đuổi các con ra ngoài..."
"Mẹ!" Tô Mai trừng mắt với Tiểu Du Nhi, bảo: "Không liên quan đến chị dâu hai đâu, tụi con nghĩ là bốn đứa bé đã lớn rồi, không thể đứa nào cũng thích ở trong quân đội, hẳn sẽ có một, hai đứa muốn làm việc khác. Con không đoán sớm được như mẹ, nên trước chuẩn bị nhà cho chúng đã. Bây giờ con vẫn chưa đủ sức đặt mua cho mỗi đứa một căn, nên mới nghĩ sẽ mua một căn lớn trước. Đợi Triệu Khác về hưu rồi chúng con còn có thể trồng rau, nuôi cá gì đó."
"Mấy đứa có một căn nhà trắng nhỏ bên Thượng Hải, đừng mua ở Bắc Kinh, về rồi cũng đừng đi đâu hết, ở lại với mẹ, để bà già mẹ đây được hưởng niềm vui con cháu tựu tê, gia đình đầy đủ."
"Dạ!" Tô Mai đồng ý ngay. Hơn hai mươi năm nữa nhà ở cũng không tăng giá, đối với cô thì mua sớm hay mua muộn cũng không quan trọng.
"Thím ơi." Lâm Niệm Doanh ở bên ngoài gọi: "Chú Lý tới."
Tô Mai đứng dậy đi bắt chuyện.
"Mẹ ơi.' Triệu Dần ghé sát vào Tần Thục Mai, hì hì bảo: 'Mẹ muốn tận hưởng niềm vui gia đình sum họp, con cháu vây quanh, không phải đơn giản lắm à! Con đi bảo với Tiểu Nam một tiếng, để cô ấy đừng dọn đồ đạc nữa."
Nói xong, anh ta phủi đám vỏ hạt dưa trên người, cầm sách lên định lên lầu.
"Đứng lại!" Mặt Tần Thục Mai sâm xuống: "Thằng hai, sau khi kết hôn, anh đã đưa vợ con tới ở với hai người gia chúng tôi gần mười năm. Anh bảo thử xem, tôi đã được hưởng phúc của anh từ lúc nào hả?"
"Mẹ, mẹ nói vậy là không phải rồi. Con kết hôn mẹ không vui à? Tiểu Chương được sinh ra, mẹ không vui sao? Không phải từng chút, từng chút một này đều là hạnh phúc trong cuộc sống..."
"Đủ rồi!" Tân Thục Mai thất vọng xua tay: "Anh cả anh sắp tới rồi, mấy anh tranh thủ dọn đồ đi!"
"Gần năm mới rồi, có người nào làm ba mẹ như hai người à? Trời tuyết to thế kia mà đuổi tụi con ra khỏi nhà..."
Tần Thục Mai tức giận đến mức ngón tay run lẩy bẩy.
Tiểu Du Nhi lén nhét từng viên kẹo một trên dĩa trái cây vào trong yếm, thoáng thấy biểu cảm bà nội không đúng vội vã đóng miệng túi lại, chạy tập tễnh qua đây, giơ chân lên đá Triệu Dần một cái: "Cho bác ăn hiếp bà nội này!"