[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Cháy (1)

Chương 417: Cháy (1) Chương 417: Cháy (1)Chương 417: Cháy (1)

Tần Thục Mai xua tay: "Cháu vẫn nên cũng dọn ra ngoài ở cùng với ba mẹ mình thôi. Kẻo bà cho em họ cháu thứ gì lại phải để ý tới cảm nhận của cháu nữa."

Chính vì một câu này, ngày hôm sau khi hai vợ chồng anh hai rời đi, họ kiên quyết để Triệu Chương ở lại.

Hôm qua, sau khi vừa mang bản vẽ và mô hình xe quân đội về, xưởng trưởng Lý lập tức gọi các phòng bàn vào họp, đưa ra hai phương án lớn: Một là sản xuất cẩn thận, tinh tế, bánh xe bằng cao su, vỏ ngoài bằng sắt, lắp thêm động cơ cỡ nhỏ. Đây là bộ để xuất khẩu. Bộ còn lại thì làm y nguyên như mô hình, bán ra khắp nơi trên toàn quốc.

Sau đó ông ấy lại mượn tạm một số gỗ của xưởng sản xuất, đích thân dẫn đầu hơn ba trăm công nhân, tăng cả suốt đêm để sản xuất, tạo hình, mài bóng dựa theo mô hình, làm ra năm mươi lăm chiếc xe.

Sáng sớm, đợi sau khi ráp xong từng chiếc một rồi để những đứa bé trong xưởng chạy thử mà không sai sót, xưởng trưởng Lý mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy nhìn những công nhân đang hì hụt ở đằng xa, bàn tay to giơ lên một cái, mặt mày hớn hở bảo: "Hoàn thành!"

"Lão Lý." Xưởng phó đưa cho ông ấy một cái cà mèn: "Tôi đã xếp xe và đồ ăn trên đường cho ông rồi, ông mau đi tìm đồng chí Tô mang bản vẽ thuyền nhỏ và ếch về. Tôi sẽ bảo người mang xe quân đội, thuyền nhỏ và ếch đến các cửa hàng bách hóa, tranh thủ mấy ngày trước năm mới này ra mắt sản phẩm, kiếm được một khoản, Nguyên Tiêu phát cho công nhân làm tiền thưởng."

Vốn dĩ xưởng này của họ là sản nghiệp của một vị phú thương họ Vương. Hồi đầu giải phóng, vị phú thương này bán lại công xưởng cho chính phủ với giá tiền cực kỳ thấp, cầm tiền đưa già trẻ ra nước ngoài.

Ông ấy, lão Lý, còn cả mấy vị khác trong ekip lãnh đạo nữa, đều là quân nhân giải ngũ vì bị thương, trước đây nào từng quản lý công xưởng thế này? Nhưng họ đều có chung một tinh thần 'bất khuất không sờn, cần mẫn dẫn đám công nhân tăng ca, một bên bắt đầu làm các loại sản phẩm như diều, con quay, bánh quay, ngựa gỗ, ... một bên lại tăng thêm vài sản phẩm mới như cung nỏ rồi cửu liên hoàn, miễn cưỡng duy trì được mức lương gần hai nghìn, lại không thể so với các xưởng sản xuất, xưởng máy, xưởng dệt bên cạnh. Đối với đãi ngộ lương bổng và phúc lợi năm mới, ai thấy mà không nhỏ dãi.

Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, họ không nắm chặt đúng là đồ ngốc!

Xe của xưởng tới nơi thì Tịch Nam đang chỉ huy' chị Lý giúp mình gói đồ, Triệu Dần, Triệu Chương thì ở thừ trong nhà không ra. Người lớn ngồi trên sô pha phòng khách, vừa đọc sách vừa sưởi ấm, cắn hạt dưa, nhỏ thì im lặng học bài.

Tô Mai bảo mấy đứa trẻ lấy Ngọc Trai Đen ở trong phòng trẻ em ra, bảo: "Tiểu Cẩn, Niệm Doanh, hứng chậu nước tới đây giúp mẹ."

Ở mỗi bên của Ngọc Trai Đen, Tô Mai đã thiết kế ba khẩu đại pháo. Vì để khiến sáu khẩu đại pháo này có thể châm lửa, cũng thể hiện được uy lực của pháo hỏa, hôm qua, sau khi làm xong, Tô Mai dẫn đám nhỏ lén đi tháo pháo do đơn vị ba chồng phát, góp chung với kíp pháo, bỏ vào ống trúc làm pháo ống.

Đêm qua, sau khi nhìn thấy, Triệu Khác dứt khoát bảo cô dỡ đại pháo.

Không vui, cô cực kỳ không vuil

Anh bảo xem, Ngọc Trai Đen không còn đại bác vẫn là một con tàu cướp biển lợi hại à?

Nhưng mấy đứa trẻ không hiểu loại không vui này, chúng chỉ thấy bề ngoài Ngọc Trai Đen hấp dẫn, đường nét lưu loát, được làm cực đẹp, còn cố ý làm cái buồm trắng cũ. Cờ đầu lâu treo giữa không trung, cũng trông về nơi xa như cái kính viễn vọng được lắp ở boong nơi đầu tàu.

Nói đến cái kính viễn vọng này... Khụ! Tô Mai bèn có hơi chột dạ. Đây vốn là thứ Triệu Chương cất rất kỹ, hôm qua cô gạt lấy được, rồi mở bung ra, làm ba cái cỡ lớn, trung, nhỏ. Hôm qua, vì thời gian có hạn, cô không thể làm Ngọc Trai Đen quá lớn, vì để hợp với tỉ lệ chung Tô Mai đã lắp cái cỡ trung lên boong tàu.

Còn lại hai cái, cô định mấy hôm nữa sẽ làm thêm hai con tàu cướp biển, như Sự Trả Thù Của Nữ Hoàng Anne hay Người Hà Lan Bay, lắp kính viễn vọng vào cho chúng.

"Tiểu Chương." Tô Mai vẫy tay với cậu bé: "Lại xem thuyền cướp biển thím mới làm này!"

"Làm cho cháu ạ?" Hôm qua thím tìm cậu, muốn lấy kính viễn vọng, lại hứa sẽ làm cho cậu một con tàu cướp biển có thể đi trên mặt sông.

"Khu!" Tô Mai chột dạ sờ mũi: "Không phải, tàu này thím chuẩn bị bán đổi tiền, về sẽ làm cho cháu cái khác."

"Mẹ ơi!" Tiểu Du Nhi kéo vạt áo Tô Mai: "Không phải cái tiếp theo mẹ làm cho con à?”

"Ừa." Tô Mai xoa đầu cậu: "Mẹ làm một lần mấy cái lớn, không phải sẽ có hết sao?"

"Tiểu Du Nhi làm chung với mẹ."

"Bé cưng ngoan quá!" Tô Mai cúi đầu hôn một cái lên gò má của cậu nhóc.
Bình Luận (0)
Comment