Chương 416: Dọn đi (2)
Chương 416: Dọn đi (2)Chương 416: Dọn đi (2)
Triệu Nho Sinh nhìn vê phía cô giúp việc rồi nói: "Tiểu Lý, bánh bao màn thầu đã hấp sẵn cùng với gà ngan đã mua, còn có hoa quả, rau khô, cá mắm, thịt khô Tiểu Mai mang về đều lấy một ít cho họ, cũng không cần quá nhiều. Mùng sáu họ đã đi rồi, lấy đủ lương thực một nhà ba người dùng trong mười ngày là được."
Tịch Nam nhìn Triệu Nho Sinh, tức giận đỏ cả mắt: "Ba, ba và mẹ đều bất công y như nhau. Hai người họ đều là con trai của hai người nhưng tại sao lại bắt chúng con dọn ra ngoài chứ? Triệu Khác là con trai của ba, thế Triệu Dần không phải à?"
"AI" Giây phút này, Triệu Nho Sinh thật sự nổi nóng, nhìn Tịch Nam rồi cười mỉa mai nói: "Con cũng nói Triệu Khác và Triệu Dần đều là con trai ba, nhưng cô cùng Triệu Dần ở nhà đã bao lâu rồi? Còn Triệu Khác trở về được bao lâu? Tịch Nam, con đang giả bộ hồ đồ với ba đấy hả? Triệu Dần!" Triệu Nho Sinh nhìn đứa con thứ hai rồi thất vọng nói: "Con không muốn nói điều gì sao?"
"Ba." Triệu Dân đẩy mắt kính một chút: "Nếu như ba nói Tết nhất không muốn cho chúng con sống ở nhà, thì chúng con đã chẳng trở về rồi..."
Triệu Nho Sinh cười khổ một chút rồi lắc đầu, vợ mình nói không sai, thật sự đã tốn công nuôi dưỡng thằng con này: "Đúng là ấm ức cho anh chị rồi, sau này đừng về nữa, cứ coi như tôi và mẹ anh đã chết rồi đi."
Ông cụ dứt lời lập tức đi lên lầu.
Tần Thục Mai khẽ than một tiếng, cũng chẳng muốn ăn nữa.
Tô Mai đẩy Triệu Khác: 'Anh không đi lên lâu xem thử à?'
Triệu Khác nắm lấy tay cô, tăng nhanh tốc độ dùng bữa. Anh ăn xong bát của mình, lại lấy bát mì ông cụ còn chưa ăn hết tới, đổ vào bát mình ăn nốt. Sau đó, anh lại lân nữa cầm cái bát lên vớt mấy đũa mì nóng hổi, múc thêm hai muỗng sốt thịt nóng hổi trên lò, khuấy đều rồi bưng lên lầu. Tiểu Du Nhi đảo mắt hết nhìn người này rồi lại ngó người kia, rất không thích bầu không khí nặng nề này: "Anh trai, em muốn ăn cơm ở phòng các anh."
Tiểu Hắc Đản nhìn sang Tô Mai.
Tô Mai gật đầu với cậu bé.
Mấy đứa trẻ lần lượt đứng dậy, tới phòng dành cho trẻ.
Triệu Dần làm như không có việc gì, đứng dậy bê hai bát mì. Một bát đưa cho Tịch Nam, bát còn lại bản thân ăn ngon lành.
"Choang" một tiếng, Tịch Nam hất tay đánh đổ bát mì kia, ngay sau đó trừng mắt hung dữ với Tô Mai: "Đừng có đắc ý! Sớm muộn gì cũng có một ngày cô bị đuổi đi thôi!"
Cô ta nói xong, đứng dậy vòng qua con trai đi lên lầu.
Tô Mai nhìn sợi mì, măng chua cùng với miếng thịt chảy lênh láng trên bàn uống nước. Cô giơ chiếc đũa trong tay lên, đánh vào khuỷu chân của Tịch Nam.
'Bịch!' một tiếng, hai gối Tịch Nam quỳ trên đất, đau đến độ chảy cả nước mắt. Cô ta không nhịn được quay đầu chửi mắng: 'Là đũa của tên khốn nào thế?"
Tô Mai duỗi tay câm múi bưởi từ trong đĩa hoa quả ném về phía Tịch Nam, thành công chặn lại miệng cô ta. Sau đó cô gập ngón tay gõ xuống mặt bàn, nhìn Triệu Dần rồi nói: "Ăn hết những thứ ở trên bàn này đi!"
Tần Thục Mai sửng sốt nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Tết nhất rồi mà Tịch Nam còn muốn là gì nữa? Hết châm ngòi ly gián lại đập chén!
Bà ấy tức giận đến mực giật lấy chiếc đũa trong tay của Triệu Dần, bưng bát đến trước mặt anh đổ úp toàn bộ nước canh vào trong bát anh ta: 'Ăn hết đi!"
Bà ấy nói xong, quay đầu dặn dò cô giúp việc: "Tiểu Lý, nếu người ta chê đồ ăn nhà mình thì ngày mai đừng chuẩn bị thứ gì cho bọn họ hết."
"Mẹ, Tiểu Nam không phải cố ý..." Tần Thục Mai cong môi châm chọc: "Triệu Dần, mẹ vẫn chưa bị mù đâu?”
"Vậy, vậy dù sao mẹ cũng phải đau lòng cho Tiểu Chương chứ, đang Tết nhất..."
Tần Thục Mai nhìn về phía Triệu Chương, cậu nhóc đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tô Mai.
Tô Mai lại cầm đôi đũa lên, dửng dưng liếc nhìn cậu bé: "Yếu như gà! Chạy buổi sáng còn chẳng nhanh bằng Tiểu Du Nhi, học hành chỉ biết học thuộc lòng, ngay cả chuyện làm việc kết hợp với nghỉ ngơi cơ bản nhất cũng không hiểu."
"Đó là vì cháu không tập, nếu cháu cũng chạy khoảng nửa năm như em ấy thì chắc chắn sẽ vượt qua nó."
"Ai mà chẳng biết bốc phét?"
"Cháu còn lâu mới bốc phét..."
Tô Mai gắp một đũa mì, khẽ nhướng mí mắt, liếc cậu bé một cái đầy khinh bỉ.
Mặt Triệu Chương tức đến đỏ bừng: "Không tin, ngày mai cháu chạy cho thím xeml"
"Sau ngày mai, cháu có sống ở đây nữa đâu, có luyện hay không ai mà biết được chứ?"
"Cháu, cháu, ...' Triệu Chương ngó qua mẹ mình đang bò dậy, rồi lại nhìn về phía Tân Thục Mai: "Bà nội, cháu muốn ở lại."
Tần Thục Mai nhìn thoáng qua con dâu út, đã hiểu ra tất cả. Đây là sợ đứa trẻ bị hai vợ chồng thằng hai dạy hư, muốn giữ đứa bé ở lại. Nhưng giữ được mấy ngày thì có tác dụng gì chứ?