Chương 415: Dọn đi (1)
Chương 415: Dọn đi (1)Chương 415: Dọn đi (1)
"Bô, bô đi tiểu!" Bàn tay đang múc đồ ăn kèm chợt khựng lại, cô quay đầu nói: "Tiểu Du Nhi, bô đi tiểu người ta từng dùng rất bẩn đấy, con đã vứt đi chưa?"
"Nhưng, nhưng lỡ ba tè dầm thì phải làm sao đây?"
Tô Mai nhìn về phía Triệu Khác vừa rửa tay bước vào ăn cơm rồi cười nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, anh đã làm gì thế? Để Tiểu Du Nhi tưởng rằng anh sẽ tè dầm."
Triệu Khác lườm cậu bé một cái, bưng bát mì rồi múc hai muỗng thịt trộn đều: "Anh cũng muốn biết."
Anh nói xong, nhìn về phía Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản cùng Tôn Tiểu Lang đang đi vào.
Tiểu Hắc Đản phì cười vui vẻ nói: "Tôn Tiểu Lang nói rằng tối qua ba cậu ấy uống quá say, ban đêm mò dậy không tìm được nhà vệ sinh, nên đứng ở cuối giường tiểu hết lên đệm, ha ha ha..."
Tô Mai không nhịn được cười nói: "Trung đoàn trưởng Triệu, vì để Tiểu Du Nhi nhà chúng ta yên lòng, lát nữa em tới hợp tác xã Cung Tiêu mua cho anh một cái bô đi tiểu nhé?"
"Vớ vẩn!" Triệu Khác trừng mắt với cô, cầm chiếc khay bên cạnh lên, bưng năm sáu bát mì đến phòng khách. Bên cạnh sô pha đặt một chậu than, dùng bữa ở đây ấm áp hơn nhiều so với nhà ăn: "Mẹ ơi, mẹ ăn món nào thế?"
"Mẹ và Tiểu Du Nhi giống nhau, đều ăn thịt." Tân Thục Mai cười nói.
Triệu Khác bưng bát cho bà ấy rồi lại đưa bát khác cho Triệu Nho Sinh.
Triệu Dần ở bên cạnh đưa tay ra lấy, Triệu Khác gõ chiếc đũa trong tay bộp' một tiếng lên trên mu bàn tay anh ta: "Tự mình bưng."
Triệu Dần xoa tay, ấm ức nói: "Chẳng phải vẫn còn thừa hai bát đấy thôi?" Triệu Khác không thèm để ý tới anh ta, để lại một bát cho mình, hai bát còn lại một bát là cho Tiểu Mã, bát khác cho Triệu Chương.
Triệu Chương nhìn ba mẹ mình, âm thầm đẩy bát mì chú út cho mình đến trước mặt Tịch Nam: "Mẹ ơi, mẹ ăn trước đi ạ."
"Con ăn đi." Tịch Nam sa sầm mặt mày gọi chị Lý đang vớt mì cho mấy đứa trẻ ở trước bàn ăn: "Chị Lý, chị lề mề gì thế, không xem bây giờ đã mấy giờ rồi, còn không mau bưng cơm lên đây."
"Tịch Nam.' Tần Thục Mai đặt đũa xuống, cầm khăn lau nước sốt nơi khóe miệng: 'Đến nay, nhà mẹ đẻ của con vẫn còn chưa mời người giúp việc đâu nhỉ? Không biết cái tính đại tiểu thư này của con từ đâu ra vậy? Chị Lý đến làm việc cho nhà ta, chứ không phải là người hầu của ai cả. Nếu như con chê chậm thì tự mình làm, không muốn làm thì cứ đợi đấy cho mẹt Sao rồi? Người ta nấu cơm xong bưng lên trước mặt con, con còn cảm thấy mình ấm ức à?"
Đầu óc Tịch Nam ngây ngốc, cô ta chớp mắt: "Mẹ! Nhà chúng ta trả tiền mời chị ấy. Chị ấy làm việc chậm, sao con không thể nói chị ấy một câu chứ?"
"Con trả tiền cho cô ấy hả?" Tần Thục Mai lườm cô ta một cái như có như không: "Ba người nhà các con đột ngột quay lại, nguyên việc cơm nước giặt giũ đã tăng thêm biết bao gánh nặng cho cô ấy, con có tăng thêm tiền cho cô ấy không? Hay có từng thông cảm cho người ta? Có từng đưa tay giúp đỡ một chút không? Không có! Vậy con nói xem, con có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ với cô ấy chứ? Con vẫn cho rằng đây là xã hội cũ đấy à?"
Tiểu Du Nhi ôm bát con đi tới, nghe thấy ba chữ "xã hội cũ", trong đầu lập tức nghĩ tới những chuyện xấu của trọc phú Chu: "Ác bá Chu! Bác gái, bác là ác bá Chu ạ?
"Tiểu Du Nhi, không được nói bừa." Tô Mai bưng chén mì tới đây, ngồi xuống bên cạnh Triệu Khác. Cô kéo một chiếc ghế dưới sô pha ra cho cậu bé rồi nói: "Ác bá Chu là kẻ xấu bóc lột người ở trong xã hội cũ. Bác gái hai của con là giáo viên nhân dân đã nhận được sự dạy dỗ cao cấp, sao có thể làm ra những chuyện tồi tệ như vậy được? Con mau xin lỗi bác ấy đi."
Tịch Nam tức đến mức chỉ vào Tô Mai cùng Tiểu Du Nhi: "Các, các người..."
"AI Tiểu Du Nhi!" Tô Mai kinh ngạc kêu lên: "Con xem con làm bác gái hai của con tức đến sắp ngất xỉu rồi kìa, mau nói 'xin lỗi bác ấy đi."
Tịch Nam run lên vì tức giận trước dáng vẻ vô lại này của cô: 'Mẹ ơi! Mẹ cứ để nó bắt nạt con như vậy à?"
"Bắt nạt con!" Tân Thục Mai ngạc nhiên nhướng mày: "Tiểu Mai bắt nạt con khi nào chứ? Mẹ không hề nghe ra câu nào sai cả, không phải trong sách đều viết đấy thôi, ác bá Chu là tên khốn nạn trong xã hội cũ."
"Cô ta bảo Tiểu Du Nhi gọi con là ác bá Chu, đây còn không phải đang bắt nạt con...
"Đủ rồi!" Triệu Nho Sinh đặt bát đũa xuống nhìn Tịch Nam rồi nói: 'Nếu con cảm thấy sống ở nhà không thoải mái, ai cũng đều bắt nạt con thì cứ dọn ra ngoài đi. Trước kia đã tách ra từ sớm, những gì nên cho các con chúng ta đều không thiếu một phân. Chẳng phải đã lấy lại ngôi nhà ở phố Đông Hưng, không cho thuê tiếp rồi đấy ư? Buổi chiều nhờ Tiểu Mã qua đó quét dọn giúp hai người một chút. Ngày mai anh cả của con được nghỉ, bảo nó mượn xe, chở đồ đạc gì đó qua đấy hộ cho. Lương thực thịt rau...'