Chương 424: Thiệp chúc mừng (3)
Chương 424: Thiệp chúc mừng (3)Chương 424: Thiệp chúc mừng (3)
Bộ trưởng Lữ bưng bát lên, húp hai ngụm cạnh, lại cầm đũa lên gắp một miếng gan xào nhỏ, chỉ thấy mùi vị ngon miệng lạ thường. Ăn được một bữa này, bụng ông ấy thấy thoải mái không nói thành lời.
"Tiểu Tô à!" Bộ trưởng Lữ đặt bát đũa xuống, nhìn Tô Mai cười bảo: "Coi như là bác hiểu vì sao tình cảm của nhóc nhà cháu lớn vậy rồi, lời nói lẫn việc làm đều mẫu mực, là nhờ người mẹ cháu đây dạy tốt!"
Nói xong, ông ấy gọi mấy đứa bé tới bên cạnh, hỏi lần lượt từng đứa một về bài vở và bài tập.
Nghe bảo năm sau Triệu Cẩn muốn vào đồng tử quân, Bộ trưởng Lữ không hề ngạc nhiên, vỗ vai cậu một cái: 'Làm tốt lắm, đừng phụ cực khổ của ba cháu!"
Triệu Cẩn gật một cái, nhân cơ hội cùng đưa thiệp mừng qua với Lâm Niệm Doanh.
Ba tấm thiệp mừng, từng tấm một được bày ra, chia thành hoa lan, hoa cúc, cây trúc. Bộ trưởng Lữ vừa mở ra, nhìn xong lại cong ngón gõ xuống đầu Tiểu Hắc Đản: "Cháu về thì nhanh luyện lại quả chữ gà bới này của mình đi, phí mất một tấm thiệp mừng đẹp thế này!"
"Ông cụ Lữ, ông cụ Lữ!" Tiểu Du Nhi vịn thành giường kêu lên: "Tiểu Du Nhi cũng biết viết chữ!"
"ỒI" Bộ trưởng Lữ hơi nhíu mày: "Vậy sao cháu lại không tặng một tấm thiệp mừng cho ông Lư thế? Tiểu Du Nhi cảm thấy không thân với ông à?"
Tiểu Du Nhi lập tức bị làm cho bối rối. Cậu bé nhìn ba người anh trai, lại nhìn Tô Mai, mọi người đều cười nhìn lại cậu.
Tiểu Du Nhi đảo mắt, đột nhiên trỏ vào gáy một cái: "Tiểu Du Nhi bị thương, không quay đầu qua được, không nghĩ tới. Lần sau, lần sau... dạ, sẽ tặng." Đồng chí Trương mới ôm cậu đã phát hiện ra gáy cậu có mụn nước kết vảy: "Sao lại thành thế này?" Bà ấy hỏi Tô Mai: "Dì thấy như bị bỏng?"
"Còn không phải vì bác hai của cháu sao!" Không đợi Tô Mai trả lời, Tiểu Hắc Đản đã tức giận bất bình bảo: "Chê Tiểu Du Nhi đứng giữa đường cản ông ấy, đẩy Tiểu Du Nhi một cái, làm em ấy lùi đến cạnh chậu than, khăn cổ cháy mất, mũ và áo bông cũng vậy.'
Khuôn mặt đồng chí Trương trắng nhợt, ôm Tiểu Du Nhi đau lòng mà 'xót báu' một trận.
Mặt Bộ trưởng Lữ sâm xuống, ông ấy hỏi Tô Mai: "Ba chồng cháu xử lý sao?"
Tô Mai cười khổ: "Đưa anh ấy và chị dâu về Cáp Nhĩ Tân."
Sắc mặt bộ trưởng Lữ vừa có xu thế hòa hoãn mấy phần thì chợt nghe Triệu Cẩn bảo: "Còn không phải ông ấy sợ ba cháu tan làm về sẽ đánh bác cả cháu à."
"Bác cả cháu còn là giáo sư đại học đấy!" Lâm Niệm Doanh trề môi: "Hết khoảnh lưng của Tiểu Du Nhi bị cháy, ông ấy cũng không biết phải dập lửa cho em ấy thế nào, trái lại ông ấy xách hai tay thằng bé chạy ra ngoài, cực kỳ sợ Tiểu Du Nhi làm cháy nhà..."
Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Tô Mai không ngừng nhìn mấy đứa trẻ, cười bảo: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông nội các con mà biết không phải chúng ta sẽ bị mắng à!"
"Không sợi" Tiểu Hắc Đản cười bảo: "Chúng ta có ba Triệu mà! Ông nội đuối lý, có ba Triệu che chở chúng ta, ông ấy không dám mắng."
"Tiểu Hắc Đản!" Tô Mai nhìn cậu bé, kinh ngạc nhíu mày: "Không phải trước khi đến con đã muốn cáo trạng rồi chứ?"
"Không có! Mẹ đừng có đổ oan cho con, con tốt biết chừng nào!" Tiểu Hắc Đản cười ha ha bảo.
"Mẹ ơi, mẹ ơi!" Tiểu Du Nhi vỗ vỗ ngực: "Con cũng là người cực kỳ tốt!" "Mẹ." Triệu Cẩn cười bảo: "Mẹ cũng nói là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài mà, sao chúng con lại có thể cáo trạng với người ta vậy chứ? Như vậy không phải nói nữa là nói đến chuyện hôm qua sao?”
Tô Mai ngờ vực quét mắt qua mấy người. Lâm Niệm Doanh chống lại tâm mắt của cô, càng cười đến vô hại hơn.
"Em dâu!" Triệu Trác bóp còi mấy tiếng, vung tay bảo: "Mau lên xe đi, anh vừa gặp chị Lý ở hợp tác xã cung tiêu, chị ấy bảo Cố Miểu đến nhà!"
Tô Mai gật đầu một cái, dẫn mấy đứa trẻ lên xe.
"Tiểu Mai." Trải qua mấy tháng tỉ mỉ điều dưỡng, có thể nói là Cố Miểu đã thay da đổi thịt: Da căng mịn trắng nõn, quần áo gọn gàng, khí chất đặc biệt, lại nhờ có mùi thuốc trên người mà nụ cười tươi của cô ấy cực kỳ rạng rỡ.
"Cố Miểu." Tô Mai buông Tiểu Du Nhi ra, đưa hộp đựng thức ăn cho Triệu Cẩn, duỗi tay ôm cô ấy một cái: "Đã lâu không gặp!"
Vành mắt Cố Miểu đỏ lên, cô ấy khịt mũi một cái, ai oán bảo: "Tới mấy ngày rồi mà cậu cũng không tới thăm mình!"
Tô Mai buông cô ấy ra, cười bảo: "Nếu hôm nay mà cậu không đến, ngày mai bọn mình sẽ tới thăm hỏi."
"Giờ mình đến rồi..."
"Mồng một bọn mình sẽ qua thăm." Tô Mai duỗi tay làm tư thế mời: "Và nhà ngồi đi, có dẫn con theo không? Nhà còn bưởi, chuối, cậu nếm thử đi."
"Dì và đồng chí Dụ đã giữ nó cho mình rồi, cậu đừng vội, nói chuyện với mình."
"Được." Tô Mai hỏi tình hình gần đây của cô ấy.