Chương 425: Muốn kết thông gia? (1)
Chương 425: Muốn kết thông gia? (1)Chương 425: Muốn kết thông gia? (1)
Mặc dù mỗi tháng hai người gửi thư qua lại liên tục, Cố Miểu vẫn kể không hết chuyện với cô, hẳn là vì đã cô đơn, bứt rứt quá lâu rồi! Trước tiên là Tô Mai đáp lại chút ấm áp này, để cô ấy thấy như bắt được ánh nắng, nhận ra rằng trừ màu đen, u ám, cuộc sống cũng có những màu sắc khác.
Nói nữa anh cả đối xử với cô không tệ, thu xếp việc ăn ở không có gì không ổn thỏa, chẳng qua dù sao cô đã sống lâu trong hoàn cảnh như vậy, một số dấu ấn trên người không thể che giấu chỉ vì thay một bộ quần áo, bọn họ xem thường cô, không thể chứa chấp cô cũng là chuyện bình thường.
"Tiểu Mai, cậu có thể ở đây bao lâu?"
"Chưa chắc nữa, sớm thì qua Nguyên Tiêu mình sẽ đi, muộn thì phải tới tháng tư tháng năm nhỉ?" Tô Mai dẫn cô ấy vào nhà, nói với mẹ chồng và chị dâu một tiếng, dẫn Cố Miểu lên lâu.
"Ngồi đi." Lầu hai có một ban công nhô ra, hôm nay ánh nắng đẹp, ngồi chỗ này phơi nắng trò chuyện rất tốt. Tô Mai ngâm ấm trà hoa quả, bưng đĩa hạt dưa quả khô: "Giữa trưa cậu ở lại ăn cơm."
Cố Miểu lắc đầu, nếu đây là nhà của Tô Mai thì cô ấy nói gì cũng sẽ ở lại, bây giờ cô ở với ba mẹ chồng, lại có anh cả chị dâu, một người ngoài như cô ấy ăn cơm rất mất tự nhiên: "Không được, qua năm mới khi nào cậu rảnh thì mình dẫn cậu đi ra ngoài dạo chơi, đừng nhìn mình mới đến thủ đô mấy tháng, mình biết rõ nơi nào có đồ ăn ngon và chơi vui."
"Ồ" Tô Mai lười biếng dựa vào ghế, đang cầm chén trà uống, nghe vậy thì nhíu mày.
Cố Miểu cười khổ: "Chắc cậu cũng nghe nói chứ, trong tay mình có một số tiền lớn, còn có chút sản nghiệp. Mình vừa về không được mấy ngày đã có người tới làm mai cho mình, làm người ta phiền cực kỳ, với lại mình hoàn toàn mất hết ý định về kết hôn, bèn lập tức tuyên bố với mọi người là cả đời này không lấy chồng. Tiểu bối trong nhà ít nhiều gì cũng có suy nghĩ riêng, mỗi đứa đều trở nên ân cần gấp bội, hôm nay mời mình đi nghe hí kịch, hôm sau dẫn mình đi dạo hội chùa..."
Tô Mai nghe mà nhíu mày: "Anh cả của cậu không có con à?"
"Có một đứa con gái, hai năm trước trượt băng ở biển Bắc với người ta rồi bất cẩn rơi vào hầm băng, được vớt lên trễ nên để lại chứng hàn trong cơ thể, e rằng Sau này muốn có con cũng..."
"Bản thân các cậu làm y dược, điều dưỡng mấy năm thì ai nói chắc được." Tô Mai để ly xuống và nói: "Con gái lớn rồi nhận một đứa con rể vào nhà, sản nghiệp của nhà cậu làm thế nào cũng không tới lượt người ngoài có ý đồ gì chứ?"
Cố Miểu khổ tâm nhếch môi: "Không đơn giản như cậu nghĩ đâu."
Tô Mai cũng không hiểu gia đình lớn ở hiện tại là hình thức gì, cũng bèn không nhiều lời nữa, nói sang chuyện khác: "Bây giờ cậu học châm cứu thế nào? Có thể trị thấp khớp cho người già không?"
"Cho mẹ chồng của cậu à?" Cố Miểu nói: "Lúc nấy mình mới thấy bà ấy đi đứng không tiện."
Tô Mai gật đầu.
"Từ khi vào đông, hiệu thuốc nhận nhiều nhất là các chứng bệnh hàn, mình theo chú trong tộc đi ra xem bệnh mấy lần, cũng gặp bệnh thấp khớp của người già mười mấy lần, nói thật, cho dù là châm cứu hay thuốc cao thì hiệu quả cũng không quá lý tưởng."
Điều này ngược lại không quan trọng, muốn Cố Miểu hỗ trợ, một là vì kiếm cớ để sau này chữa khỏi cho mẹ chồng, hai là giúp cô ấy đặt chân trong giới y dược thủ đô: "Lần sau cậu mang châm cứu tới, giúp mình xem một chút đi."
Cố Miểu cho rằng Tô Mai muốn mượn tay cô ấy để biểu hiện trước mặt mẹ chồng, bèn không suy nghĩ nhiều: "Được. À đúng rồi, Tiểu Mai." Cố Miểu giơ tay lấy một bình thuốc từ túi áo khoác ra, đưa cho Tô Mai và nói: "Mình tìm mấy vị chuyên gia về tim trong tộc, bào chế thuốc tim cho cậu, một bình này là ba mươi viên, uống xong thì nói với mình, mình làm thêm cho cậu."
Tô Mai nhận bình thuốc, vuốt nhẹ rồi chân thành nói tiếng cảm ơn.
Một bình thuốc này cũng không rẻ!
Trò chuyện thêm một lát, Cố Miểu nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Tiểu Mai, mình phải đi"
"Được, mình tiễn cậu."
Tô Mai dân cô ấy xuống lầu, trong viện, Triệu Trác đang sơn ghế dài một lần nữa, mấy đứa bé ở bên cạnh hỗ trợ, Tân Thục Mai và Dụ Lan dời ghế ở cửa ra vào, vừa phơi nắng vừa vui tươi hớn hở chỉ huy.
Nghe Cố Miểu muốn đi, Dụ Lan vội vàng đứng lên đi vào nhà, câm mấy hộp quà ra: "Cô đừng chê, toàn là mấy thực phẩm dinh dưỡng thường gặp, chúng tôi không ăn nên đem đi tặng."
Cố Miểu bị nghẹn.
"Lúc đến cháu mang nhiều đồ như vậy, không mang đáp lễ vê thì sao được." Tân Thục Mai cười nói theo: "Chắc Tiểu Mai là người bạn đầu tiên của cháu nhỉ, bao nhiêu người đang nhìn kìa. Cháu cứ cầm đi."
Tiễn Cố Miểu, Dụ Lan quay đầu chỉ vào hộp quà chồng chất trong một góc phòng khách: "Đó đều là cô ấy mang tới, Tiểu Mai, em xử lý đi."
"Nhiều như vậy ạ?" Tô Mai kinh ngạc nói.