Chương 426: Muốn kết thông gia? (2)
Chương 426: Muốn kết thông gia? (2)Chương 426: Muốn kết thông gia? (2)
"Đúng đấy." Dụ Lan cười nói: "Vị tài xế đi theo cô ấy phải chạy bốn năm lần mới dọn xong, chị và mẹ đều giật mình."
Cô ấy và mẹ chồng đã là người biết xài tiền, nhưng không có lần nào đi ra ngoài mua đồ hoặc tặng quà nhiều như vậy.
"Cô gái này là người thành thật." Tân Thục Mai cười nói.
Tô Mai lần lượt mở ra xem sơ qua, có miếng nhân sâm, linh chỉ, cao da lừa, còn có các loại táo đỏ, cây long nhãn, hạt sen, bách hợp, mật ong, mỗi bình đều là vật phẩm tự nuôi trồng hiếm có, còn được bổ sung một phần thực đơn dược thiện.
"Chị Lý." Tô Mai vẫy tay với người giúp việc: "Đều là đồ ăn, chị xem xem để chỗ nào, còn thực đơn này chị thu lại, thu xếp thế nào thì chị cứ xem đó mà làm."
Chị Lý nhìn sang Tần Thục Mai, thấy Tần Thục Mai khẽ gật đầu bèn yên lòng nhận thực đơn, gọi Tiểu Mã giúp cô ấy đưa đến phòng chứa đồ nhỏ được ngăn cách trong phòng bếp, giữa trưa dùng táo đỏ, hạt sen, nấm tuyết nấu canh ngọt cho phụ nữ và trẻ con trong nhà.
Triệu Khác đi làm về, nghe Tô Mai nói sáng nay Cố Miểu tới thì trầm ngâm trong chớp mắt: "Cố Sâm muốn gặp Tiểu Cẩn một lần."
Cái gì? Không biết có phải Tô Mai mẫn cảm không, trước tiên cô đã nghĩ đến cảnh con rể tới nhà.
"Chỉ gặp Tiểu Cẩn?"
"Con gái nhà anh ta lớn hơn Tiểu Cẩn một tuổi."
Tô Mai giơ tay nắm cánh tay của đoàn trưởng Triệu mà nhéo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh sẽ không đồng ý chứ?"
Triệu Khác cười khẽ, nắm chặt tay của cô trấn an: "Không, không, anh ta cũng chỉ nhắc đến thôi, chẳng phải anh đang bàn bạc với em à?" "Nếu hai đứa bé đã trưởng thành, tình đầu ý hợp thì em không phản đối." Tô Mai nói: "Thông gia từ bé gì đó, tuyệt đối không thể có."
"Được." Triệu Khác cười nói: "Tất cả đều nghe theo em."
Tô Mai mím môi, có phần không vui: "Sáng nay Cố Miểu tới, vừa nói cô ấy có một đứa cháu gái..."
"Chắc là cô ấy nghe anh của cô ấy nói nên tới nhắc nhở em một câu."
"Mấy người như các anh rất biết vòng vo."
"Anh cũng không phải người như bọn họ." Triệu Khác cười nói: "Anh giống như em, cực kỳ đơn giản."
Sao lời này nghe rất giống khi sáng Tiểu Hắc Đản nói với cô rằng 'con là người cực kỳ tốt đó: "Đoàn trưởng Triệu, hôm qua anh đã biết hôm nay em phải đi gặp Quý Tiểu Ngũ và bộ trưởng Lữ, nói thật, có phải sáng nay anh dặn dò bọn nhỏ cái gì không?”
"Không có." Triệu Khác lắc đầu, nói đùa: "Anh là người trong sáng như thế, anh có thể căn dặn bọn nhỏ điều gì chứ."
Vậy là có, Tô Mai tức giận nhấc chân đá về phía anh.
Triệu Khác nghiêng người chợt lóe, lại khi Tô Mai đá trật một cú sắp ngã sấp xuống thì vươn tay nắm eo của cô, ôm người vào trong ngực, thấp giọng cười bảo: "Đồng chí Tô đừng nóng vội mà, giữa ban ngày, dù anh có tâm thân mật với em thì cũng không tiện làm gì đó vào ban ngày..."
"Triệu Khác!" Tô Mai tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ căng chặt.
"Có mặt!" Triệu Khác buông cô ra, khép hai chân lại, cúi chào và nói: "Đồng chí Tô có điều gì muốn dặn dò, xin chỉ thị."
Ồ, không ngừng đúng không, Tô Mai cầm cái chổi quất tới.
"Anh né, chuồn, né..." Triệu Khác vừa tránh né, trong miệng còn nói lời trêu cô: "Ôi, không đánh được, thể lực của đồng chí Tô không ổn rồi, ngày mai cùng chúng ta đi huấn luyện không?"
Đám nhỏ Triệu Cẩn nghe thấy tiếng thì nhìn ra, vui vô cùng.
Triệu Trác kéo ghế dài của cậu bé xê dịch sang bên cạnh, Dụ Lan cổ vũ Tô Mai: "Tiểu Mai, cố lên, đánh cậu ấy!"
"Mẹ cố lên!" Tiểu Hắc Đản giơ tay cổ động.
Mấy đứa nhỏ khác cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cùng nhau hô lên: "Thím nhỏ, đánh chú ấy đi!"
Triệu Cẩn còn ném cây gậy cho Tô Mai: "Mẹ, nhận lấy."
Tiểu Du Nhi học ba cậu bé, đứng trước mặt Triệu Nho Sinh, nhảy sang trái một chút, nhảy sang phải một chút, hô với ông nội của cậu bé: "Cháu né, chuôồn, né, này! Đồng chí Lão Triệu, ông không đánh được cháu..."
Triệu Nho Sinh: ”...'
"Ha ha..." Tần Thục Mai bị cháu trai chọc cho vỗ chân cười bảo: "Tiểu Du, ha ha cháu thật là một đứa bé lanh lợi."
"Không không, cháu là cục cưng ngoan, cục cưng nhỏ của mẹ."
Buổi chiều, Dụ Lan vê nhà một chuyến, dựa theo bản thiết kế ghế sô pha do Tô Mai vẽ, ôm từ trong nhà ra một thớt vải bông dày đỏ chót và ba miếng vải nhỏ màu vàng, xanh lam, xanh lá.
Hai năm nay Tần Thục Mai tích góp chút bông, ba mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ra tay, làm cho ghế dài một cái đệm đỏ chót, buộc chỗ tựa lưng và gối ôm màu thuần vàng, xanh lam, xanh lá, cùng với hai gối ôm có hai màu hoặc ba màu ghép lại.
Phối hợp như thế, khoan hãy nói, cũng rất có hương vị.
Mấy đứa bé thấy mới mẻ nên lăn trên đó. "Mẹ." Tiểu Du Nhi vịn chỗ tựa lưng, nhảy mấy cái, thất vọng bảo: "Không bắn." Bông không thể so với bọt biển, không có lực đàn hồi.