Chương 427: Muốn kết thông gia? (3)
Chương 427: Muốn kết thông gia? (3)Chương 427: Muốn kết thông gia? (3)
Tô Mai ngồi lên thử, trước mắt độ mềm mại vẫn ổn, chỉ sợ ngồi một khoảng thời gian thì bông bên trong sẽ trở nên cứng ngắc: "Chị Lý, qua tết, có phải mỗi nhà đều nên giết vịt làm thịt ngỗng không?”
"Không nhiều người có thể mua được vịt ngỗng." Chị Lý cười nói: "Cô muốn ăn vịt rồi à?"
"Không phải, tôi muốn lớp lông tơ nhỏ trên thân con vịt ngỗng kìa, chị biết có thể mua được ở chỗ nào không?"
"Để Tiểu Mã đến tiệm vịt quay hỏi thử xem." Dụ Lan nói.
Tiểu Mã không bận việc gì, chị Lý đi ra ngoài nói chuyện, anh ta đẩy chiếc xe đạp ra cửa ngay.
Nửa tiếng sau trở về, anh ta chẳng những mang theo con vịt quay, sau xe còn buộc hai bao lông vịt nhung.
Tiểu Mã đưa thịt vịt nướng cho Triệu Sâm: "Ăn nhân lúc còn nóng."
Đã chuẩn bị xong, một bọc thịt vịt, một bọc xương vịt, ngoài ra phối với bánh mì, bọc tương và hành lá.
Triệu Sâm đưa xương vịt cho chị Lý ở phòng bếp đem đi nấu canh, dẫn các em trai em gái rửa tay, cầm bánh mì cuốn mấy cái cho trưởng bối trong nhà trước, sau đó mới bắt đầu ăn.
Da vịt vàng và giòn béo mà không ngán, phối hợp với mì dai và vị ngọt của gia vị, còn có một chút vị cay của hành lá, ừm, ăn ngon thật đấy.
Tiểu Du Nhi ăn mà khóe miệng toàn là nước tương: "Mẹ, ngày mai còn muốn ăn nữa."
"Được.' Tô Mai câm khăn lau miệng cho cậu bé: "Bắt đầu từ ngày mai ba con được nghỉ ba ngày, để ba con mang chúng ta ra ngoài chơi, giữa trưa đi tiệm vịt quay, buổi tối ăn thịt dê nướng."
"Thím”" Triệu Tranh nghe cũng thấy hứng thú: "Cháu cũng muốn đi."
"Còn có cháu.' Triệu Sâm giơ tay cười nói.
Tô Mai gật đầu, nhìn sang Triệu Chương: "Tiểu Chương, cháu thì sao?"
"Cháu, cháu cũng muốn đi."
"Được." Tô Mai sờ lên đầu thằng bé, cười nói: "Muốn cái gì thì nhất định phải nói ra, nếu không làm sao người khác biết cháu có cần hay không. Qua thời gian dài, cháu mãi vẫn không bày tỏ suy nghĩ của mình, dần dà mọi người sẽ không hỏi nữa, đến phiên cháu thì họ sẽ bỏ qua cháu luôn. Chờ đến khi cháu thật sự có thứ gì rất mong muốn có được, hoặc là muốn nói điều gì đó, khi ấy đã không có người nghe cháu nữa."
"Vâng, cảm ơn thím."
"Đồng chí Tô." Tiểu Mã đã nếm cuốn thịt vịt mà Triệu Sâm đưa tới, rửa tay rồi mở bao tải ra, nói: "Cô xem thử có phải loại này không?”
Tô Mai nhích lại gân nhìn sơ qua: "Đúng. Nhưng mà phải xử lý, phải dùng xà phòng rửa qua nước một lần, trụng nước sôi một lượt, phơi khô rôi mới sử dụng được."
"Cái này không khó, giao cho tôi là được." Tiểu Mã nói dứt lời, nhấc một túi đổ một phần ba vào trong chậu, vặn ống nước bắt đầu rửa.
Tô Mai cởi áo khoác, xắn ống tay áo lên, đi tới hỗ trợ.
Họ bận rộn hơn một tiếng mới xử lý sạch toàn bộ, phơi trên mái nhà lầu nhỏ.
"Tiểu Mai." Sáng sớm bốn giờ rưỡi, Tô Mai đã bị Triệu Khác kéo ra khỏi chăn: "Đến đây, giơ tay ra."
Tô Mai chậm rãi nhắm hai mắt, mặc cho anh giúp cô mặc áo len và áo khoác bông. "Mẹ." Tiểu Du Nhi mặc áo thu nhỏ, cởi truồng bò ra từ trong chăn, chui vào trong ngực cô: 'Mẹ không ngủ ạ?"
"Ba con không cho mẹ ngủ." Tô Mai dụi mắt, kéo chăn lên đắp cho cậu bé: "Tiểu Du Nhi nói xem có phải ba con rất hư không?”
Tiểu Du Nhi nghiêng đầu nhìn lên sắc mặt của ba cậu bé, vừa rời giường, trên mặt Triệu Khác không có biểu cảm gì, chẳng qua động tác giúp Tô Mai mặc quần áo tràn đầy tình cảm thắm thiết, Tiểu Du Nhi nhìn không hiểu hàm ý trong động tác của ba cậu bé, chỉ biết là không thể chọc vào ba mặt đen, bèn che miệng cười hai tiếng 'ha ha: "Tiểu Du Nhi chạy bộ với mẹ."
"Mẹ không muốn chạy bộ." Tô Mai miễn cưỡng nghiêng vào trong ngực Triệu Khác: "Mẹ rất muốn đi ngủ - "
"Vậy, vậy Tiểu Du Nhi đi ngủ với mẹ..."
Triệu Khác đưa chiếc quần dài dệt kim cho Tô Mai, ôm Tiểu Du Nhi cấp tốc mặc quần áo cho cậu bé xong.
"Ai." Tiểu Du Nhi thở dài sâu sắc: "Mẹ, không có cách nào, ba cũng không cho con ngủ."
"Ừm”" Tô Mai mặc quần áo tử tế, vén chăn xuống giường, buộc tóc đi đến nhà vệ sinh: "Đợi lát nữa phạt ba con cõng chúng ta xuống lầu."
Triệu Khác nhếch môi.
Nằm trên lưng Triệu Khác vừa ra khỏi cửa, toàn thân Tô Mai đều cứng đờ, ba chồng, Triệu Sâm, Triệu Chương, Triệu Quân, bốn ánh mắt đồng loạt nhìn qua.
Tô Mai không nhịn được kêu rên một tiếng, sao cô lại quên trên lâu còn có mấy người trước kia mỗi ngày đều đi huấn luyện cùng chứ.
"Ha ha...' Triệu Khác thấp giọng cười nói: "Em còn muốn anh cõng xuống lầu nữa không?”
Tô Mai đâu còn dám nữa, cấp tốc trèo từ trên lưng anh xuống, dè dặt kêu một tiếng 'ba, sau đó phất tay với mấy đứa nhỏ: "Chào buổi sáng!"
Triệu Nho Sinh gật đầu với con dâu, đi xuống lầu trước tiên.
Triệu Khác ôm Tiểu Du Nhi cất bước đi theo.
"Thím”" Triệu Quân che hai mắt, xuyên qua khe hở nhìn Tô Mai cười hì hì nói: "Vừa nãy cháu thật sự không nhìn thấy gì cả, ha ha..."
Tô Mai hung hăng nhéo quả cầu nhung trên mũ cô bé một cái.
Triệu Sâm, Triệu Chương nhìn Tô Mai cười nói theo: "Chào buổi sáng thím nhỏ!"
"Đồng chí Lão Triệu." Tiểu Du Nhi vươn tay vỗ vai ông nội của cậu bé đi đằng trước: "Chào buổi sáng ạI"