Chương 428: Hợp ca (1)
Chương 428: Hợp ca (1)Chương 428: Hợp ca (1)
Triệu Khác kinh ngạc nhíu mày: "Tại sao con không gọi là ông nội?”
"Con thấy bà nội vừa gọi ông nội là 'đồng chí Lão Triệu, khóe miệng của ông..." Hai tay Tiểu Du Nhi đẩy khóe miệng lên trên: "Nhếch lên nhếch lên, trong mắt nảy lên ánh sáng như sói hoang vậy." Một câu cuối cùng là Tôn Tiểu Lang đánh giá mình.
"Khu!" Triệu Nho Sinh bị cháu trai nói vậy, vẻ mặt nghiêm túc cũng có phần không giữ được: "Con nít con nôi biết cái gì, cháu đừng nói nhảm”"
Tiểu Du Nhi méo miệng: "Cháu biết ông chê cháu nói không dễ nghe, mỗi lần ông nghe cháu gọi đều không cười, còn nhíu mày nữa. Khụ, hôm qua cháu chuyên môn học từ bà nội, ông nghe này." Tiểu Du Nhi hắng giọng, học theo cách nói chuyện của Tần Thục Mai: "Đồng chí Lão Triệu, rót cho tôi cốc nước đi; đồng chí Lão Triệu, giúp tôi buộc dây giày đi; đồng chí Lão Triệu... Ưm..."
Triệu Khác nhìn gân xanh trên trán ba anh nhảy lên thình thịch, đâu còn dám để cậu bé nói nói, vội vàng che miệng cậu bé: "Con đừng nói nữa, đợi về rồi ba dẫn con đi tiệm ăn nhà nước ăn sáng."
Tiểu Du Nhi vội vàng gật đầu nhỏ một cái, không nói nữa.
Tô Mai không thể vận động mạnh, đến ngoài cửa, cô bèn chậm rãi đi bộ với Tiểu Du Nhi ở phía sau, Triệu Nho Sinh gặp được mấy người tư lệnh Quý đi ra huấn luyện, đi bộ nói chuyện với nhau.
Triệu Khác mang theo một đám nhóc con chạy từng vòng theo đường chính của đại viện.
Đừng nhìn Tô Mai đã đến đây mấy ngày, cô còn chưa đi hết đại viện.
Theo mặt trời dâng lên, sương sớm tản đi, đại viện giống như một con sư tử tỉnh giấc, náo nhiệt. Dì giúp việc đi ra ngoài mua thức ăn, cảnh vệ viên của các nhà cầm xẻng quét tuyết, các ông bà vận động tản bộ, trong vườn hoa nhỏ trụi lủi còn có cô gái và dì luyện giọng, nhìn quần áo có vẻ là người làm văn nghệ.
"Tiểu Du." Hai người vừa mới đi tới gần vườn hoa đã có dì vẫy tay bảo: "Đến đây, hát hai tiếng cho bà nội nghe."
"Bà nội Chung." Thằng bé đi tới một cách cực kỳ tự nhiên, có vẻ thân quen lắm: "Hát cái gì ạ?"
"[Tôi là một người lính], nào, bà nội mở đầu cho cháu." Đồng chí Chung mở miệng hát: "Tôi là một người lính, đến từ dân chúng, hát!"
"... Đánh bại kẻ xâm lược Nhật Bản, tiêu diệt bọn phỉ Tưởng..." Theo tiếng hát non nớt của Tiểu Du Nhi vang lên, các cô gái và nàng dâu luyện giọng xung quanh đều vây lại.
"Thằng bé không dậy lúc bốn giờ rưỡi nữa chứ?"
"Nhìn sương sớm trên mũ thì chắc chắn là vậy rồi."
"Cô là mẹ của Tiểu Du Nhi à?" Có cô bé nhích lại gần Tô Mai, tò mò hỏi: "Sao lúc trước tôi chưa từng gặp cô?”
"Tôi khá thích ngủ nướng.' Tô Mai cười nói.
Mấy vị đồng chí đều cười thiện ý.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản dẫn theo mấy người Triệu Cẩn mồ hôi đầy đầu mà chạy tới, kêu to: "Ba muốn dẫn chúng con đi ra tiệm ăn nhà nước ở đầu đường để ăn sáng, mẹ và Tiểu Du Nhi có đi không ạ?"
"Đây cũng là con nhà cô à?”
"Thằng bé trượt băng giỏi lắm không?"
"Biết ca hát không?"
Mỗi ngày mấy đứa bé đều dậy từ sáng sớm để huấn luyện, đã sắp trở thành một cảnh tượng đặc biệt trong đại viện, một đám đồng chí nữ không ít lần đã nghe ba mẹ chồng, chồng và ba mẹ ở nhà khen ngợi, bèn tò mò hỏi.
"Ừm"" Tô Mai cười nói: "Thằng bé khá nghịch ngợm, nhiều sở thích, đánh trống thổi kèn ca hát, cái gì cũng biết một chút."
"À, đứa bé này nhà cô còn biết ca hát đánh trống à." Đồng chí Chung dẫn Tiểu Du Nhi vừa hát xong hai bài đi tới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Mau gọi cháu nó đến hát hai tiếng cho tôi nghe thử, nếu đám trẻ con này có thể tạo thành một ban đồng ca thì tốt rồi."
"Chúng cháu từng hát với mọi người trên sân khấu rồi." Tiểu Du Nhi nói xong, sợ mọi người không tin nên nhìn sang Tô Mai hỏi: "Đúng không mẹ?"
"Đúng.' Tô Mai cười nói: "Hai tháng trước quân khu mới điều động nhóm quân y đến từ thành phố lớn, để hoan nghênh bọn họ, bệnh viện tổ chức bữa tiệc tối đón người mới đến, mấy đứa nhỏ được dì của họ dẫn dắt, hợp xướng một khúc [Tổ quốc của tôi|-"
Mọi người nghe vậy lập tức có hứng thú: "Mau mời các bạn nhỏ tới đây hát một lần cho chúng ta nghe."
Tô Mai giơ tay nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi lăm phút, còn sớm, cô bèn vẫy tay với mấy bé Tiểu Hắc Đản: "Niệm Huy, Tiểu Cẩn, các con tới đây nào."
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản chạy tới trước mặt Tô Mai đầu tiên.
Tô Mai lấy khăn ra vừa lau mồ hôi cho cậu bé vừa nói: 'Bà nội, dì và các chị muốn nghe bốn anh em các con hợp xướng, con muốn khoe giọng không?”
"Được ạ!" Tiểu Hắc Đản vốn dĩ là một đứa bé rất muốn biểu hiện bản thân, nghe vậy lập tức đồng ý: "Bà nội, dì và các chị, nếu không mọi người chờ chút đã, cháu và anh trai về nhà lấy nhạc cụ tới đây diễn tấu."
Đồng chí Chung rất hăng hái gật đầu.