[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429: Hợp Ca (2)

Chương 429: Hợp ca (2) Chương 429: Hợp ca (2)Chương 429: Hợp ca (2)

Tiểu Hắc Đản hoan hô, dắt tay Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh chạy ngay về nhà. Một lát sau, ba người mang giày trượt băng và ôm nhạc cụ của riêng mình đi đến.

"Mẹ." Bốn anh em đứng vững từ cao xuống thấp, Triệu Cẩn nhìn Tô Mai cười nói: 'Mẹ hát đoạn của dì Trâu được không?”

Tô Mai đón ánh mắt của mọi người, khẽ gật đầu, bứt một cành cỏ khô ở bồn hoa bên cạnh làm gậy chỉ huy, dẫn dắt bọn nhỏ cất tiếng hát: "Một con sông lớn gợn sóng rộng...

Mấy người Tư lệnh Quý, Triệu Nho Sinh, còn có ông nội của Tôn Tiểu Lang - Tôn Cương Thiết kết thúc huấn luyện, đi bộ trở về, từ xa đã nghe được tiếng đàn organ và tiếng ca non nớt của bọn nhỏ vang lên trong vườn hoa nhỏ bên này.

"Đây là con cái nhà aï? Hát không tệ lắm!" Tôn Cương Thiết bình luận.

Triệu Nho Sinh vểnh tai nghe một đoạn: "Hình như là mấy đứa bé của thằng ba nhà tôi."

Trong đầu tư lệnh Quý lập tức hiện lên dáng vẻ ra oai lắp ráp súng của Tiểu Hắc Đản: "Đi, đi xem thử."

"Hôm qua tôi đi bệnh viện thăm hỏi Lão Lữ." Tôn Cương Thiết vừa đi vừa nói với Triệu Nho Sinh: "Nghe ông ấy nói ông rất bất công với con trai thứ hai nhỉ!"

Triệu Nho Sinh hơi giật mình: "Không có, từ trước đến nay tôi đều đối xử công bằng với ba đứa con trai tôi, gia sản cũng chia đều."

"Như thế mà còn không gọi là bất công?" Tôn Cương Thiết nhìn ông ấy lắc đầu: "Triệu Trác nhà ông làm anh cả, vừa phải chăm sóc em trai vừa ở bên các ông tận hiếu, thằng bé không nên được chia nhiều hơn chút à?"

Thế này khó tránh khỏi duỗi tay quá dài rồi nhỉ? Ông ấy chia nhà thế nào là chuyện của ông ấy, đâu đến lượt một người ngoài khoa tay múa chân với ông ấy. Hơn nữa vợ của cậu cả có tiền như vậy, nhiều một chút thì sao, bản thân con dâu mới cũng không nói gì.

Triệu Nho Sinh càng nghĩ càng không vui, nhăn mặt: "Ông như vậy là tư tưởng phong kiến..."

Tôn Cương Thiết ngây ra trong chớp mắt, sau đó tức giận đến mức giơ chân, nói: "Triệu Nho Sinh, ông có biết nói chuyện không, vừa gặp đã chụp mũ ông đây, tư tưởng phong kiến gì chứ? Đây là ân tình, ân tình ông có biết không? Ha, ông muốn đánh nhau đúng không!"

Ông ấy nói xong xắn tay áo, cảnh vệ viên của tư lệnh Quý thấy vậy thì vội vàng ôm eo ông ấy từ phía sau. Tính tình của vị này rất táo bạo, thường xuyên nói chuyện không hợp là đánh nhau với người ta, nếu không lấy chiến công của ông ấy thì sao lại bị giảm ba bậc!

"Tôn Cương Thiết, ông trâu cái gì mà trâu, nhà ông còn rối loạn mà tới đây xen vào việc nhà tôi, bản thân ông không có tự trọng còn không cho tôi nói."

"Ha, ông có gan thì mắng ông đây thêm một câu nữa xem..."

"Đương nhiên ông đây có gan...'

Triệu Khác đứng ở cửa chính đợi một hồi, không đợi được mấy mẹ con, đi tìm theo tiếng nói, từ xa đã nghe thấy ba của anh và cấp trên mới hiện tại của anh đang nhảy nhót mắng nhau.

Triệu Khác nhéo mi tâm, khẽ thở dài: "Quân trưởng Tôn, lần này lại vì việc gì?"

Đừng nhìn hai người mới ở chung với nhau mấy ngày, Triệu Khác đã giúp ông ấy giải quyết tình trạng hỗn loạn sau trận đánh nhau tận hai lần rồi.

Nhưng làm gì được đây, bộ đội đặc biệt được thành lập cần có một vị tướng giàu kinh nghiệm dũng cảm xông xáo, trời sập xuống cũng dám giúp các chiến sĩ nâng dậy cả bầu trời.

"Khà khà... Đoàn trưởng Triệu." Tôn Cương Thiết vỗ cánh tay của cảnh vệ viên đặt trên lưng ông ấy, đợi cảnh vệ viên buông ra, ông ấy mới xích lại gần Triệu Khác, chỉ vào Triệu Nho Sinh và tố cáo: "Lần này đừng trách tôi, là thằng nhóc này, vừa đi lên đã chụp mũ là tôi có tư tưởng phong kiến..."

"Khu!" Triệu Khác lấy tay che môi, ho nhẹ một tiếng, không thể không nhắc nhở ông ấy: "Đây là ba của tôi."

"Tôi biết là ba của cậu mà." Tôn Cương Thiết nói: "Cho nên tôi mới ngứa mắt cái kiểu bất công đó, nói hai câu hay ho giúp cậu, kết quả thằng cháu rùa đó..."

Triệu Khác: "Khụl"

"À à, lại quên nữa, thằng cháu rùa đó là ba của cậu. Đoàn trưởng Triệu, nghe bộ trưởng Lữ nói anh hai cậu dùng lửa đốt con của cậu..."

"Cái gì?" Vốn dĩ tư lệnh Quý còn vòng hai tay trước ngực, đứng một bên xem kịch vui, nghe ông ấy nói vậy thì kinh ngạc: "Đứa nhỏ nào, làm đứa nào bị thương thế?"

Ông ấy đã gặp bốn đứa bé nhà Triệu Khác, trước tiên không đề cập tới cậu cả và đứa nhỏ nhất, nhưng hai đứa ở giữa là con của liệt sĩ, nếu xảy ra chuyện gì ở quân khu bọn họ, đừng nói cậu hai nhà họ Triệu, bởi vì ở gân nên ngay cả ông ấy cũng phải chịu trách nhiệm.

"Tiểu Triệu Du nhà tôi, người thì không bị gì, cổ và trên đầu đều bị bỏng nổi bong bóng."

"Cậu ta ở đâu?" Cuối năm, hôm đó tư lệnh Quý mang theo Triệu Khác về từ viện nghiên cứu rồi xuống quân khu thăm hỏi, nửa đêm hôm qua mới đến nhà, ông ấy hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở nhà cách vách: "Lão Triệu, ông xử lý thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment