Chương 430: Kêu người làm (1)
Chương 430: Kêu người làm (1)Chương 430: Kêu người làm (1)
Triệu Nho Sinh không nhịn được trừng Triệu Khác, ông ấy hiểu rõ tình huống, đó hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn, vốn dĩ ông ấy cho rằng ông ấy tiễn người đi, hai vợ chồng cậu ba cũng không nói gì nữa, việc này xem như qua rồi, ai ngờ anh đang chờ ông ấy ở đây: "Bị tôi hành hung một trận, chạy vê Cáp Nhĩ Tân."
Tư lệnh Quý: “Cậu hai nhà ông là giáo sư đại học à?”
Trong lòng Triệu Nho Sinh vang lên tiếng lộp bộp, kiên trì khẽ gật đầu.
"Nhân phẩm không ổn thì sao có thể làm giáo sư đại học, vậy chẳng phải rất hồ đồ hay sao?" Trên mặt tư lệnh Quý khó nén lửa giận, nói: "Mau đổi việc cho cậu ta đi."
Triệu Khác híp hai mắt, nghĩ đến nhà máy chế tạo vũ khí ở sâu trong núi lớn Cáp Nhĩ Tân, nơi đó tiến hành cách quản lý khép kín, không dễ ra vào.
Với tính cách của anh hai, anh ta ở nơi đó cũng không tệ.
Từ trước đến nay Triệu Khác làm việc như sấm rền gió cuốn, trong đầu suy nghĩ mối quan hệ cần thiết để điều động công tác, khuyên nhủ Tôn Cương Thiết, nói với tư lệnh Quý một tiếng, đỡ Triệu Nho Sinh về đến nhà, cầm điện thoại trên bàn trà rồi gọi cho một vị đoàn trưởng Cáp Nhĩ Tân anh quen biết trong lần thi đấu trước.
"Lão tam, anh dám ài!" Triệu Nho Sinh tức giận đến mức cầm một quả táo trong mâm đựng trái cây, ném về phía Triệu Khác.
Triệu Khác cũng không quay đầu lại, trở tay bắt được quả táo, tiếp tục nói: "Đừng miễn cưỡng, cứ làm việc mình có thể làm."
"Tôi còn làm việc gì nữa?" Người đối diện cười nói: "Giao cho tôi đi, cam đoan qua tết đi làm, hai vợ chồng bọn họ sẽ lập tức bị điều động đến nhà máy chế tạo vũ khí. Nhưng mà Triệu Khác, tôi muốn thu thù lao đó."
"Muốn cái gì?" Triệu Khác cười nói: "Anh nói đi." "Bột khoai tây, thịt muối, tương hải sản, tương nấm hương."
"Được, tôi sẽ gửi cho anh trước Nguyên Tiêu. Sư đoàn trưởng Minh..." Triệu Khác trịnh trọng nói: "Cảm ơn!"
"Này, cần phải làm vậy không? Cũng không phải chuyện gì lớn." Hai vị trí giáo sư đại học đổi lấy hai vị trí công nhân, tính ra là anh ấy kiếm lời.
"Triệu Khác!" Triệu Nho Sinh đứng trước sô pha, tức đến mức thở gấp: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đó là anh hai của anh đấy!"
Triệu Khác cúp điện thoại, nhìn quả táo trong tay, cọ lên quần áo rồi há mồm cắn một miếng, ậm ờ nói: "Ba, ba cảm thấy hôm nay tư lệnh Quý đã nhắc đến, anh hai còn có thể yên ổn dạy học ở đại học hay sao?"
"Nếu không phải anh và Tô Mai mang theo đứa con đi khắp nơi cáo trạng..."
"Ba!" Triệu Khác như cười như không mà liếc ông già nhà anh: "Làm quân nhân, con từ ngụm nước miếng, một cái đinh, nói chuyện phải có lý có lẽ, con và Tiểu Mai cũng không nhận tội khi không có chứng cứ!"
“Cút cho tôi!"
"Được rồi!" Triệu Khác cắn quả táo đi ra khỏi phòng khách, không quay đầu lại phất tay với ông cụ: "Bái bai nhé!"
Triệu Nho Sinh hơi giật mình, cấp tốc chạy ra cửa nhà, đuổi theo kêu: "Tên nhóc thúi, anh quay lại cho tôi... gân sang năm mới, anh đi đâu?"
Triệu Khác nhếch môi, chỉ xem như không nghe thấy, đi đến vườn hoa nhỏ đón mấy mẹ con đã hợp xướng xong: "Đi, đi ăn cơm."
"Ba.' Triệu Cẩn chuyển động ống sáo trong tay: "Chúng con phải về nhà cất nhạc cụ."
"Con đặt ở chỗ gác cổng trước đi." Triệu Khác ôm con trai nhỏ, nói.
Tô Mai nhìn xuống quần áo mình mặc xám xịt vì tiện cho hoạt động: "Triệu Khác, cơm nước xong xuôi chúng ta còn quay lại không?”
"Không về." Triệu Khác nói: "Văn cơm xong chúng ta đi đến tòa nhà chỗ hai đứa Niệm Huy, Niệm Doanh xem trước, sau đó đi leo Trường Thành, ăn thịt vịt nướng, xem phim, đi dạo hội chùa..."
"Em muốn thay quần áo." Tô Mai sờ búi tóc buộc sau ót: "Còn muốn đổi kiểu tóc nữa."
Triệu Khác nghiêng đầu nhìn quần áo trên người Tô Mai: "Vợ anh mặc cái gì cũng đẹp, tóc à, đợi lát nữa chúng ta đi qua tiệm cắt tóc, anh dẫn mấy đứa nhóc xử lý đầu, em và Tiểu Quân uốn đuôi tóc. Mấy hôm trước anh ở quân đội từng thấy nữ binh làm như vậy, trông rất đẹp."
"Được, được." Không đợi Tô Mai trả lời, Triệu Quân đã vui vẻ nói: 'Cháu muốn uốn tóc. Ha ha... Cảm ơn chú nhỏ nha."
Tô Mai trừng mắt, nhích lại gần Triệu Khác, hạ giọng nói: "Đoàn trưởng, công việc của anh bận rộn như vậy còn có thời gian ngắm gái đẹp à?"
Triệu Khác sững sờ, trong mắt hiện lên ý cười: "Ừm, chẳng phải em nói tương lai trong lính đặc chủng cũng có rất nhiêu nữ quân nhân ưu tú hay sao? Hôm trước anh và quân trưởng Tôn tuyển chọn mấy vị, dung mạo à..." Khóe mắt anh lướt qua hai con ngươi tò mò lóe tia sáng của Tô Mai, Triệu Khác buồn bực không nói được nữa.
Tô Mai chọc eo của anh, mắt đầy mong đợi hỏi: "Dung mạo thế nào, có phải rất đẹp không? Anh nói đi chứ."
"Thì cũng vậy thôi, không đẹp bằng vợ của anh."
Tô Mai mím môi cười, không trêu anh nữa.
Bỏ nhạc cụ vào phòng gác cổng, một đoàn người đi ra tiệm ăn nhà nước ở đầu đường.