Chương 431: Kêu người làm (2)
Chương 431: Kêu người làm (2)Chương 431: Kêu người làm (2)
Bữa sáng rất phong phú, có mì hoành thánh, bánh quẩy, bánh rán đường, bánh ngọt chiên, gan xào, bánh bao, nước đậu xanh bánh vòng chiên, canh lòng cừu vân vân.
Hai vợ chồng mang theo bảy đứa nhỏ ngồi vây quanh bàn, Triệu Khác để Tiểu Du Nhi xuống, bảo bọn nhỏ lần lượt báo đồ ăn muốn ăn, cầm tiền giấy đi mua về.
Tô Mai muốn ăn sữa đậu nành bánh quẩy, Triệu Khác ăn canh lòng cừu, bánh nướng hạt vừng. Tô Mai múc muôi canh lòng cừu nếm thử, không có vị gây mà rất thơm: "Dễ uống, mua thêm chút để đưa cho nhà mình không?"
Triệu Khác gật đầu: "Ăn cơm trước."
Mấy ngày không ăn gì bên ngoài, lại được ăn quà vặt đặc sản thủ đô, mấy đứa bé giống như bé sói đói, tốc độ đó, sức ăn đó đã sắp sánh bằng Triệu Khác.
Không cần phải nói, khi rời khỏi tiệm ăn nhà nước, ngoại trừ Triệu Sâm và Triệu Quân, mấy người khác đều ăn no căng.
Triệu Khác mượn tiệm ăn nhà nước một cái chậu, mua nửa chậu canh lòng cừu và một phần bánh nướng hạt vừng, nói với Tô Mai một tiếng rồi đưa đi đại viện quân khu, anh không vào nhà mà chỉ gọi điện thoại về nhà qua phòng gác cổng, kêu Tiểu Mã đi ra.
"Anh Tiểu Khác." Tiểu Mã nhận đồ và khuyên nhủ: "Gần sang năm mới, anh đừng tức giận với lãnh đạo, anh không biết anh vừa ra khỏi cửa, ông ấy đã lập tức đi bộ khắp đại viện, chắc chắn là muốn tìm anh..."
Triệu Khác khoát tay: "Nói với bà cụ là tôi không sao, bên ông cụ thì trước tiên đừng để ý đến ông ấy, để ông ấy yên lặng một lát."
Biết mình không khuyên nổi, Tiểu Mã buông tiếng thở dài và khẽ gật đầu, sợ canh lạnh nên không khỏi bước nhanh hơn, bên này anh ta vừa định đi vào viện, chỉ thấy Triệu Nho Sinh đi đến từ đằng xa, chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ sụp hai vai rũ đầu mà đi khiến ông ấy lập tức trông như già hơn mười tuổi.
"Lãnh đạo!"
"AI" Triệu Nho Sinh đi tìm trong đại viện một lượt cũng không tìm được gia đình con trai út, trái tim đang cô đơn, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Mã thì ngẩng đầu nhìn anh ta một chốc, gật đầu. Ông ấy còng lưng cất bước đi vào viện, sau đó ông ấy dừng bước, lấy lại tinh thân, quay đầu nhìn sang đồ ăn trong tay Tiểu Mã, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng: "Tiểu Khác mua hả?"
"Không, không phải ạ..."
"AI" Ý mừng trên mặt Triệu Nho Sinh tan đi, bóng lưng xoay người đi vào nhà cũng mang vẻ nặng nề.
Tiểu Mã ở bên ông ấy hai năm, nào từng gặp dáng vẻ như vậy của ông ấy, anh ta không đành lòng, nhất thời quên mất lời Triệu Khác căn dặn: "À, à thưa lãnh đạo, là, là anh Tiểu Khác mua, anh ấy không cho cháu nói cho ông."
"Thật à!" Triệu Nho Sinh chấn động tinh thần, quay lại mấy bước vọt tới trước mặt Tiểu Mã, ánh mắt sáng rực mà nói: "Cậu không lừa tôi chứ?"
Tiểu Mã vội lắc đầu: "Cháu đâu dám."
"Ha ha... Tên nhóc thối này, chỉ biết xem ông đây là trò cười." Triệu Nho Sinh quét sạch sự uất ức trong lòng, thẳng lưng lên, xắn tay áo nhận chậu canh rồi nói: "Đưa cho tôi, cậu còn không mau đi lấy bát đũa đi."
"Ai, cháu đi lấy ngay ạ-"
Canh thịt cừu phần bốn người quả thật đã bị Triệu Nho Sinh xử lý mất một nửa, bánh nướng cũng ăn hết ba cái.
Triệu Nho Sinh nâng cái bụng ăn no căng, rất thảnh thơi hút thuốc.
Tần Thục Mai ngủ ngon một đêm, rời giường đi xuống lầu, thấy tâm trạng của ông ấy có vẻ rất tốt thì sửng sốt một lát: "Ông nhặt được tiền à?" Triệu Nho Sinh buông điếu thuốc xuống, vội vàng đi mấy bước, đỡ bà ấy xuống lầu: "Tiểu Khác mua canh lòng cừu và bánh nướng, bà ăn không?"
"Được.' Tần Thục Mai quay đầu nói với chị Lý nghe thấy tiếng động nên đi tới: "Xới cho tôi một bát cơm, lấy một cái bánh nướng."
Chị Lý gật đầu, hâm nóng canh lòng cừu, nướng thêm chiếc bánh nướng trên lửa than rồi bưng tới cho bà ấy.
Triệu Nho Sinh sờ điếu thuốc, có phần ngồi không yên: "Tiểu Mã, anh Khác của cậu có nói cho cậu là khi nào bọn họ mới về không?"
"Không ạ."
Triệu Nho Sinh ngồi một lát lại hỏi: "Tiểu Mã, anh Khác của cậu có nói hôm nay sẽ dẫn con đi đâu chơi không?"
"Anh ấy nói là trưa ăn vịt nướng, tối ăn dê nướng."
"Ăn vịt nướng!" Triệu Nho Sinh giơ tay nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn bảy giờ, còn bốn năm tiếng nữa mới ăn cơm trưa, lúc này đi đến tiệm vịt quay cũng không gặp được bọn họ.
Vậy trừ ăn ra chắc là cũng có chơi nhỉ, nếu chơi thì sẽ đi đâu?
Triệu Trác mang theo đồ do đơn vị phát gồm hai cân thịt, hai cân tám mốt mỳ, một chuỗi pháo, dẫn theo Dụ Lan đi vào, vừa bỏ đồ xuống, còn chưa nghỉ ngơi đã bị ba của anh ấy kéo ống tay áo đi sang một bên: "Tiểu Trác, con nói thủ đô lớn như thế, Tô Mai và bọn nhỏ muốn đi dạo ở đâu nhất?"
"Ba, ba muốn dẫn em dâu và bọn nhỏ đi ra ngoài chơi à?" Triệu Trác nhìn quanh bốn phía: "Tiểu Khác đâu, hôm nay em ấy không nghỉ ạ?"