Chương 432: Kêu người làm (3)
Chương 432: Kêu người làm (3)Chương 432: Kêu người làm (3)
"Khu!" Triệu Nho Sinh ho khan hòng che giấu, ngượng ngùng nói: "Ba và Tiểu Khác cãi nhau, thằng nhóc đó bị ba chọc giận bỏ đi, nếu con không bận thì mau đi ra ngoài tìm nó giúp ba."
"Cãi nhau!" Triệu Trác khó hiểu nói: "Vì sao?"
"Cái đó... Chẳng phải là vì thằng hai sao." Triệu Nho Sinh nhắc đến việc này cũng thấy oan ức, liên tiếp kể ra chuyện lúc sáng, cuối cùng nói với con trai cả: "Con nói xem, chẳng phải việc này đã qua rồi sao, hai vợ chồng còn mang theo đứa con đi khắp nơi cáo trạng. Lần này thì hay rồi, công việc giáo viên của hai vợ chồng thằng hai tự dưng bị mất, hai năm sau phải đi vào rừng sâu núi thẳm gì đó làm công nhân."
Triệu Trác: "Con thấy cũng rất tốt mà."
Triệu Nho Sinh nhìn con trai cả, há to miệng, đúng là không phản bác được.
Triệu Trác sờ mặt, nói đùa với ông cụ: "Ba, trước khi đến con đã sửa sang lại tóc và cạo râu, có phải ba cảm thấy hôm nay con rất có tinh thân không?"
Triệu Nho Sinh hung hăng lau mặt: "Được rồi, cứ như vậy đi, dù sao thằng hai đã là người lớn rồi, là người cũng phải phụ trách cho việc mà mình đã làm chứ."
"Ha ha... Ba đó, cuối cùng ba cũng hiểu lý lẽ được một lần."
Triệu Nho Sinh: Thì ra trong lòng thằng cả và thằng ba mình là một kẻ hồ đồ à?
"Đinh linh linh... Chuông điện thoại vang lên.
Triệu Nho Sinh tưởng rằng Triệu Khác gọi tới, vội vàng muốn nhận điện thoại, Triệu Trác nhận trước: ”A lô, tôi là Triệu Trác, ai đó?”
"Anh cải!" Triệu Dân ôm điện thoại, lạnh đến mức run lẩy bẩy, nói: "Vé xe của em, tiền và hành lý đều bị trộm, em và Tiểu Nam bị người ta đuổi xuống xe, anh mau tới cứu em...' Triệu Trác sờ lỗ tai, cố nén ý cười bên môi, hỏi: "Cậu còn giữ thư giới thiệu trên người không?”
Triệu Dần sờ túi: "Còn, ừm... Anh cả, bây giờ em ở trên thành phố, nếu lát nữa anh không đến kịp thì gửi cho em ít tiền trước đi, không cần nhiều, hai trăm là được..."
"A lô, a lô, xin lỗi nhé, gọi nhầm rồi, chỗ này không có người coi tiền như rác mà cậu muốn tìm, chỉ có Tống Đại Thạch." Anh ấy vừa dứt lời đã cúp điện thoại.
Dụ Lan nghi ngờ nhìn anh ấy, nói: "Triệu Trác, anh không bị sốt chứ? Sao lại nhớ nhầm mình họ gì tên gì."
"Khà khà, anh cố ý, em đừng để ý." Triệu Trác nói xong lặng lẽ xoay người, rút dây điện thoại, câm bốn hộp quà mà Dụ Lan lấy ra, nắm cả vai của Triệu Nho Sinh, đi ra bên ngoài và nói: "Ba, bộ trưởng Lữ và Tiểu Ngũ nhà họ Quý bị thương vì cứu Tiểu Quân. Ba làm phụ huynh lớn nhất cũng nên đến bệnh viện với con một lần."
Ngày này, hai vợ chồng mang theo mấy đứa bé thật sự đã chơi điên rồi, ra khỏi tiệm cắt tóc đi xem tòa nhà. Mặc dù hai tòa nhà mà bà cụ cho cũng không lớn, nhưng sửa sang lại hết sức xinh đẹp, đồ dùng trong nhà đầy đủ, thuộc về kiểu mang giỏ xách vào là có thể vào ở ngay.
Đi ra khỏi nhà, mọi người đi Trường Thành, đi dạo hội chùa, mua mặt nạ sư đồ Đường Tăng và mấy người trong Thủy Hử, ăn mứt quả, còn nghe hí kịch, đương nhiên thịt vịt nướng gì đó họ cũng ăn hết.
Lần này chẳng những mấy đứa bé ăn no căng, Triệu Khác và Tô Mai cũng ăn nhiều.
"Em thấy cũng đừng ngồi xe Đương Đương." Tô Mai nói: "Chúng ta đi về nhỉ?"
Triệu Khác nhìn về phía trước một chốc, còn có hai trạm đường, hơn hai dặm nữa: "Đi."
Triệu Nho Sinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cúi đầu lại nhìn đồng hồ trên cổ tay: Sao vẫn chưa về vậy? Chẳng lẽ là đi đâu ở rồi?
Tần Thục Mai đã biết chuyện đã xảy ra từ con trai cả, cứ thế mà lặng lẽ ở bên trong nhìn ông ấy: Đáng đời! Ai bảo ông gây chuyện!
Cất bước về đến nhà đã hơn mười giờ, người trong viện vốn đã ngủ rồi.
Nhìn thấy hai người già trong phòng khách, Tô Mai giật mình: "Ba, mẹ, sao hai người còn chưa ngủ?"
Triệu Nho Sinh khẽ thở phào một tiếng, lại Hừ' một tiếng với Triệu Khác: "Đông đến rồi, bên ngoài có gì vui, thế mà cũng không biết về nhà sớm."
Đây là lo lắng cho họ. Tô Mai cười nói: "Đúng là đã muốn về sớm một chút, nhưng tối đến ăn lẩu dê, ăn nhiều quá thành ra bụng no căng, nên bọn con đi dạo một đoạn. Mẹ, để con xoa bóp chân cho mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm được không?"
Tần Thục Mai cười tủm tỉm gật đầu.
Triệu Khác nhét Tiểu Du Nhi vào lòng ông cụ, ôm Tần Thục Mai lên lầu, Tô Mai quay đầu phất phất tay với mấy đứa nhỏ: "Các con mau vệ sinh sạch sẽ rồi đi ngủ đi, bốn giờ rưỡi còn có buổi tập luyện sáng nữa."
"Tiểu Khác." Tân Thục Mai điều chỉnh tư thế nằm, cầm lấy tay con trai đang đắp chăn cho bà ấy, vỗ vỗ mép giường: "Ngồi xuống đây, nói chuyện cùng mẹ một lát."
Triệu Khác gật đầu, ngồi xuống bên giường.
Tần Thục Mai: "Còn giận ba con à?"
Triệu Khác lắc đầu: "Không có."
"Mẹ còn không hiểu con à, từ nhỏ đã cứng đầu như vậy rồi." Tân Thục Mai không khỏi thương cảm nói: "Có cái gì cũng thích đặt ở trong lòng. Cũng may, lần này trở về, mẹ thấy con và Tiểu Mai lại có thể nói chuyện rất hợp, đứng cùng một chỗ cũng có dáng vẻ vợ chồng hòa hợp..."
"Mẹt"